Hội Điện ảnh Việt Nam phối hợp với Sở Văn hóa – Thể thao – Du lịch tỉnh Đăk Lăk và Ủy ban Nhân dân huyện Ea H’Leo tổ chức Trại sáng tác kịch bản phim đề tài về Tây Nguyên có thời gian từ 04 đến 11 tháng 6 năm 2023.
Lương Ky thường riêng thích viết về cái gì - tuy không là quyết định - nhưng cũng là một điều đáng quan tâm trước hết? Nói thế là vì, đang có một xu hướng đào bới quá vãng theo chiều cật vấn (như về Cải cách ruông đất, về những sai lầm không tránh khỏi trong cơn trở dạ của đời sống ngày càng trở nên phức tạp hơn, dữ dội hơn,..), về bản năng gốc của con người (đời sống tình dục, những trạng thái loạn luân, vô luân,...),... Ông nghiêng viết những chuyện có vẻ như “muôn năm cũ”, nhưng đọc kỹ và ngẫm ngợi lại thấy muôn thuở.
Mạch thơ tuôn trào mênh mang như dòng chảy tự nhiên của đất trời. Bật nhú lên khỏi cái nền thu muôn thuở với ngọn gió heo may, sắc nắng vàng, hoa cúc, hay những cơn giông... là một “miền nắng quái“. Đấy mới chính là thu của lòng người. Cái nắng quái mùa thu có thể làm rám đi trái bưởi trên cành, nhưng nào đâu có làm chín được quả hạnh phúc mong manh của con người. Thật khó mà phân biệt được đấy là sự nhạy cảm với quy luật muôn đời của thi nhân hay là sự rụt rè của người phụ nữ, dẫu có thời cô đã lạc vào giữa cái “miền nắng quái“ rồi, mà vẫn cứ ngẩn ngơ.
Sẽ không ngạc nhiên khi trong thơ của người có “Con tim không đậy nắp” có nhiều bài viết về nỗi nhớ: Nỗi nhớ, Nhớ anh, Nhớ tình, Nhớ bơ vơ, Nhớ thương không rực cháy ( tập Dám yêu lần cuối) Nỗi nhớ anh căng tràn bật cúc, Anh à rất nhớ, Bùng cháy đi nhớ ơi ( tập Con tim không đậy nắp) và có nhiều giấc mơ : Đêm qua tôi mơ, Ước mơ của một hồn ma, Mơ tôi đi tìm tôi giữa vầng trăng máu, Mộng du, Giấc mơ em ( tập Con tim không đậy nắp).
Nhìn nghiêng không thấy thẳngNgả nghiêng không thấy mìnhBóng nghiêng không thấy nắngBạn nghiêng không thấy tình Miếng ăn nghiêng thật khổHạt vào, hạt rơi raVợ chồng nghiêng rất khóGặp tạo hóa vào nhà!
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.Tôi mở mắt.Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngủ,tôi thấy kim đồng hồ chỉ 4 giờ hơn gì đó.Tôi vừa mặc quần áo vừa ngắm cô lần cuối.Cô đang ngủ ngon lành như nhà mình,mặt rạng lên mãn nguyện.Tôi mặc quần áo cho cô và một cảm giác vừa thỏa mãn vừa day dứt xáo trộn trong tôi khi mặt nệm trắng cho thấy trước đó vài giờ cô ấy còn là một cô gái trong trắng nhường nào!
Cô Tấm thời kinh tế thị trường không mấy bận lòng với việc hái dâu chăn tằm, mặc cho khung cửi nhện chăng, chiếc liềm bán nguyệt han rỉ. Ngay cả chiếc hài đi ở chân có rơi cũng thây kệ, cô đang bận nặn tượng Tam Đa bằng đất sét và dùng sơn tây quét lên cho nhanh, để còn kịp đẩy sọt đi bán Phúc Lộc Thọ, chứ sơn ta thì lâu lắm. Rồi thì hàng Thái, hàng Tàu đủ loại bày bán la liệt ở chính chợ quê nơi ngay trước cửa đền thờ cô. Trăm người bán vạn kẻ mua đến chóng cả mặt
Tác giả đã định hình chuyển hoá cảm nhận của mình qua mỗi bức tranh triển lãm tại Hà Nội của “Ngài Đại sứ” thành ngôn ngữ gần gũi qua từng gam màu, từng nét vẽ trong tranh được chị khắc họa thuyết phục được bạn đọc. Thành công của Vũ Minh Huệ được các đồng nghiệp của ngài Đại sứ Hy Lạp Nikos D.Kanellos và giới nghệ thuật hội hoạ đón nhận, đánh giá rất cao.
Có thể nói cuốn tự truyện hồi kí của Nguyễn Bắc Sơn là một cuốn sách thú vị, hấp dẫn. Cuốn sách cung cấp nhiều tư liệu quý để chúng ta hiểu một nhà văn đã sống, đã tích lũy, đã mơ ước, đã viết như thế nào, đã “lên bờ xuống ruộng” ra sao. Nó sẽ có ích cho các nhà nghiên cứu, cho bạn đọc.