Chúng tôi trở lại phố Hiến lần này không phải mùa nhãn chín mà đương mùa hoa nhãn. Khắp trong đất trời phố Hiến chỗ nào cũng thoang thoảng làn hương dịu nhẹ nhưng miên man không dứt của cái giống hoa màu vàng nhạt và cánh nhỏ li ti.
Trước khi vào Bản Đon, chúng tôi được bà Mẳn Phênh Khạ Ty Nhạ- Giám đốc Sở thông tin, văn hóa và Du lịch Hủa Phăn cho biết. Người Mường ở Bản Đon là một trong chín dân tộc sinh sống và được chính quyền Hủa Phăn công nhận.
Nếu tỉnh Hủa Phăn đang được coi là một trong những tỉnh nghèo nhất nước Lào, thì bù lại Hủa Phăn có phong cảnh thiên nhiên vẫn còn hoang sơ và cực kỳ đẹp đẽ.
Ban đầu, bộ chỉ huy chiến dịch của ta đóng ở hang Thẩm Púa, vì cách xa trận địa, nên tướng Giáp đã chọn núi Pú Đồn ở Mường Phăng làm nơi đặt sở chỉ huy. Nơi đây cách thành phố Điên Biên gần 40km, lại nằm giữa hai ngọn núi.
Ngồi nơi Gác Trịnh để nhìn xuống đường thật thú vị. Dẫu dòng người có tất tả ngược xuôi hay lặng lẽ qua lại ở bên dưới thì nhịp sống nơi đây vẫn lãng mạn bởi con đường in đầy bóng lá và màu xanh nõn nà của loài cây Long Não vẫn ánh lên những đốm nắng.
Chuyến tàu sẽ chuyên chở hạnh phúc và đắng cay, tội ác và trừng phạt, sẽ mang theo hành lý cuộc đời của mỗi người trong hành trình sống và trải nghiệm.
Nhưng mấy năm gần đây không ít người dân Vân Đồn lại có thêm những nỗi buồn lo và tiếc nuối. Số là các doanh nghiệp về đây thi nhau đào núi lấp biển, lấp cả một số ruộng vườn làng mạc và làm lên những việc động trời.
Trước lúc chia tay chú Vinh, tôi chợt nhớ sang nay có nhờ nhà văn Đức Ban chở ra quầy bán tư trang bộ đội ở thành phố Hà Tĩnh mua cho chú bộ quân hàm Đại úy bộ binh mới vì hôm qua khi sửa sang quân phục cho chú để chụp ảnh, một “cấp hiệu” bên ve áo trái của chú đã bị chuột gặm và đôi quân hàm 4 sao đã cũ bạc. Chú cầm món quà ngắm nghía một lúc rồi đưa lại cho tôi: “Chú không thay đâu. Bộ này đã theo chú sáu chục năm rồi, để làm kỷ niệm, cháu ạ”.Hà Tĩnh, 10/11/2024Bùi Quang Thanh