Sợ mẹ Hạnh còn chưa ngủ nghe được câu chuyện của hai đứa. Nhân khóc nấc lên từng cơn nấc nhẹ, mặt úp vào ngực Hạnh. Thỉnh thoảng lại rướn lên nói thầm vào tai Hạnh.
Lúc đó, tôi giữ thái độ ba phải, coi việc cụ theo phường bát âm có khi lại hay, tôi không phải soạn thảo đơn kiện cho cụ như thời cụ làm văn hoá, nhà lại tránh được vấn nạn trở thành trạm dân nguyện mỗi khi các cụ có việc làng, kéo ra Hà Nội.
Bỗng nhiên cánh cửa phòng bị giật một cách thô bạo, tung hết tất cả các chốt bên trong. Đám cờ bạc giật mình, tất cả các cái đầu đều đồng loạt quay ra phía cửa, ánh mắt sững sờ chưa hiểu nguyên nhân vì sao.
Vậy là sau 444 năm ngày các cụ viên tịch, hậu duệ tôn của các cụ mới hiểu là các cụ mất cùng ngày, cùng tháng, cùng năm và lại còn được táng chung cùng một huyệt mộ.
Hầm chỉ huy trung đội bị sập. Tôi với Quỳnh ngoài công sự chạy lại, bới móc mãi chỉ moi được máy thông tin hữu tuyến. Nó vẫn còn nguyên vẹn nhưng quay maniven nhẹ bẫng, không có tín hiệu trong tổ hợp.
Thắng đã khăn gói bước thấp bước cao ra đi như thế. Bởi câu hỏi anh bạn xoáy xiết, biết đâu chính anh có lỗi, thì sao? Nhưng giờ đến đây rồi, lòng anh trào lên nỗi niềm cuộn sóng. Buồn vui nôn nao.
Bí thư đảng ủy và chủ tịch hội phụ nữ xã sau đấy liên tiếp chia nhau đi đến từng nhà có người nát rượu, hay rượu điển hình ma men ở các bản mà nói, mà bảo họ. Nói cùng bố mẹ, vợ con họ, cho từng người để họ thấm mà bỏ dần chứ cũng chẳng thể nào dứt ra ngay được.