Ngọn lửa run bần bật, nhiều lúc tưởng tắt lịm. Tắt bây giờ thì không được biết Ngài sẽ ra sao đây, ngọn lửa lo lắng. Hình như Ngài giải được độc rồi, ánh mắt tinh anh trở lại. Ngài liếc nhìn đám lính tính kế. Nhanh như tia chớp, Ngài cắm đầu xuống, bật ngược hai chân lên trong tư thế trồng chuối, lưng tựa vào vách đá.
Chao ôi! Chỉ một mũi tên nhỏ nhoi trong nháy mắt, tôi đã phải đi một quãng đường dài, đổ biết bao nhiêu mồ hôi, nước mắt, nhiều lần xuýt mất mạng! .Ông bước xuống đò, hỏi vọng lên: - Sao bây giờ cậu mới báo cáo? - Dạ, báo cáo thủ trưởng, tôi bị “lãng quên” ạ!
Ai đã từng gặp cánh hoa Tử Huyền, sẽ thấy vị mặn của loài hoa. Giữa đêm đông giá lạnh, người đi săn trong rừng nhặt những cành cây Tử Huyền khô nhóm lửa. Trong ánh lửa bập bùng, người thấy ấm lên khi nghe tiếng tí tách của cành khô như muối nổ.
Bánh làm bằng bột gạo tẻ loại ngon, gói bằng lá dong hoặc lá chuối rồi luộc chín. Nhân bằng thịt ba chỉ băm nhỏ ướp mắm muối tiêu hành mộc nhĩ gia vị rồi xào chung tất cả…
Khách du lịch từ khắp nơi lên vùng cao Láo Sáng mỗi ngày một đông hơn. Khách không chỉ đi vãn cảnh, nghỉ dưỡng, tìm hiểu phong tục tập quán của người Dao mà họ còn cần đến những bài thuốc gia truyền chữa bệnh hay bồi dưỡng sức khoẻ.
Các anh ơi, em là con bé khốn nạn, đã đổ thừa cho anh Hoè việc xấu xa này. Việc của em không liên quan gì đến anh ấy. Em khai liều cái thai này, là của anh Hoè, để cha, cho em được về nhà, đoàn tụ với gia đình, sinh đẻ “mẹ tròn, con vuông”. Điều quan trọng nhất với cha em, ông có được chàng rể đẹp trai, hiền lành, tốt bụng. Chỉ tiếc con rể vì tai nạn đã qua đời. Còn em, có được danh phận làm vợ của anh ấy, nên ông tha thứ hết… Thắp nén nhang, tôi cầu chúc cho anh yên lòng, an nghỉ nơi suối vàng. Anh thật hạnh phúc, khi có một người phụ nữ xinh đẹp, đã coi anh là chồng, suốt đời nhang khói. Anh sẽ có một đứa con ngoan hiền, sắp chào đời. Xin vĩnh biệt anh Hoè “nhái”.
Ông Tư nhìn lão mai chểm chệ trên xe cho đến khi khuất bóng. Tiếc vì chưa kịp nói lời chia tay lão mai, biết chừng nào gặp lại đây! Mình sẽ chết lão mai còn, dáng nghệ thuật mãi mãi với đời.
Sau này, chỉ thú nhận riêng với Công - Người yêu của cô. Nếu anh ấy chấp nhận sự thật, đó là hạnh phúc vô cùng lớn lao đối với cô. Cho dù anh ấy thương tật, mất mát quá lớn, cô sẽ sinh cho anh ấy, những đứa con xinh đẹp, lành lặn để bù đắp những thiệt thòi, anh đã chịu đựng.
Tôi ngẩng lên ngỡ ngàng thấy quá bất ngờ ở cái Dung con gái tôi đang nắm tay thằng Trung đi vào. Mừng quá, mừng đến khóc luôn quá xúc động buông lửng hai câu thơ: “Những nụ cười buồn, những giọt lệ vui” lả chả rơi xuống thềm nhà vui sự sum vầy của hai bố con quá bất ngờ.