Con đò xưa không còn. Đằng kia đã có một chiếc cầu bê tông cốt thép lừng lững giữa trời cao. Mọi cái đã thay đổi. Lớn dậy từng ngày. Liệu người xưa có thay đổi không?
Đại đội tôi như bị cơn bão tràn qua, không khí u ám, nặng nề xơ xác. Ông Sướng ngày ngày cầm điếu cày ra gốc thông già ngồi rít thuốc lào liên tục, nhìn về Phu Pho Thầu xót xa, không nói, không rằng. Ông cố nén không cho ai biết ông đang khóc thương anh em đồng chí.
Cả Tờ và Bun Mi đều hiểu kỷ luật của bộ đội Việt Nam và luật tục của người Lào về quan hệ nam nữ nhưng tình yêu của hai người cứ như ngọn lửa âm ỉ vùi trong tro bếp lò sẵn sàng bùng cháy bất kỳ lúc nào.
Tất cả các tôn giáo ở trên đời nầy đều khuyên ta hướng thiện, làm nhiều việc thiện để hồi hướng công đức. Có thế, mới có thể quân bình được tâm lý và khơi dậy các thiện nguyện ở trong lòng, kết nhiều thiện duyên để hóa giải nhất thiết hờn oán ở trên đời nầy; và có thế mới tạo nên được những nghiệp duyên tốt đẹp trong NHÂN QỦA, LUÂN HỒI luôn luôn đang vận hành trong TUẦN HOÀN của đời sống nhân sinh ! NAM MÔ A-DI-ĐÀ PHẬT ! NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH-CA MÂU-NI PHẬT ! 杜紹德 Đỗ Chiêu Đức
Nông trang giống như một trại tập trung lao động. Mấy trăm nữ Nông trang viên như mấy trăm cánh bướm, lúc nào cũng khao khát đi tìm hoa. Hơi ngược đời nhưng cóc cần! Tự nhiên và giản dị là thế. Những khát khao bé nhỏ nhưng khó vô cùng.
Đúng là đẹp và sang trọng thật. Chúc mừng cháu! Chắc bố cháu phù hộcho cháu đấy! Đúng là “nhân định thắng thiên”…– Tôi hào hứng nói.Rồi Cường kể cho tôi chuyện làm ăn thế nào, buôn hàng Trung Quốc ra làm sao? Thành lập công ty dựa vào đâu, tình hình làm ăn hiện nay nữa… Càng nghe tôi càng bị thu hút như có một ma lực kỳ lạ. Ôi cái anh cu Cường ngày xưa hay trốn học, nghịch ngợm, thông minh nhưng láu cá và mải chơi …có ai ngờ…
Nước là thứ im lặng nhưng mang trong mình sức mạnh vô biên. Phải chăng, sự im lặng của Hằng có giá trị như như dòng nước, tuy lặng lẽ nhưng có sức mạnh trào dâng?
Mọi người chạy ùa ra, soi đèn pin thấy một người nằm khoanh tròn trong chảo gang quân dụng đã sứt quai, dùng đựng nước tiểu để tưới rau, nửa người bị ngập trong nước thối. Mọi người khiêng người bị nạn vào trước cửa Trưởng phòng, mùi nước tiểu lâu ngày xông lên nồng nặc. Nhờ ánh đèn điện trong nhà hắt ra, cô y sĩ kêu lên:- Ôi, đồng chí Khớ đây mà!Cô lật mí mắt, xem mạch cổ tay rồi khẳng định Khớ còn sống, chỉ quá say mà thôi. Mọi người hò nhau làm vệ sinh, đắp cho Khớ chiếc chăn bông dày vì đêm ấy rất rét. Sáng hôm sau họp đột xuất, Trường phòng gay gắt:- Là sĩ quan, không thể ngã trong chảo nước đái, như thế được… Hà Nội 2018
Trường và Ngân cùng ngoái về phía họ. Trường không biết người này, nhưng đồng nghiệp của anh thì biết sơ sơ, nói nhỏ vào tai anh: - Đấy là tay Hải, làm đủ nghề: lúc đi xây, lúc đánh đá, làm mộc linh tinh...Hôm nay trông có vẻ bảnh, mặt nhẵn nhụi chứ mọi ngày râu quai nón lởm chởm, thế mới thêm cái đệm xồm. Chắc cũng là chỗ quen biết nhà này, lúc đầu tôi chưa nhận ra...