Điều đáng nói là người thơ không đổ lỗi cho hoàn cảnh, không đổ lỗi cho ai, không thở than, gục ngã, mà âm thầm, can trường chịu đựng. Thái độ ấy làm nhớ đến bài thơ Có một ngày rất nổi tiếng của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm.
Tôi ngẩng lên ngỡ ngàng thấy quá bất ngờ ở cái Dung con gái tôi đang nắm tay thằng Trung đi vào. Mừng quá, mừng đến khóc luôn quá xúc động buông lửng hai câu thơ: “Những nụ cười buồn, những giọt lệ vui” lả chả rơi xuống thềm nhà vui sự sum vầy của hai bố con quá bất ngờ.
Dẫu là một thị phân thân thành nhiều mảnh đời hay nhiều mảnh đời trong cuộc sống được tạo dựng nên thành một nhân vật thị với thật nhiều cảnh ngộ trái ngang thì tất cả cũng là một phiên bản đàn bà.
Cảm xúc nghẹt thở/Đứng tim đột quỵ,/Hai chân bủn rủn ,/hơi thở nàng nóng rát/phả vào tai mình./Rung lắc và run sợ/trước cảm xúc này/và gần như bị tan vỡ./Các tế bào râm ran/Sự lan truyền sợ hãi.
Ngày 21 tháng 01 năm 2025, tại hội trường trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam số 9 Nguyễn Đình Chiểu phường Nguyễn Du quận Hai Bà Trưng thành phố Hà Nội, Câu lạc bộ Văn Chương tổ chức Đại hội lần thứ 3 nhiệm kỳ 2025 – 2030.