Lão tự rủa mình sao ngu thế? Và lúc này lão khao khát được sống biết chừng nào. Lão đổ sụp, nằm bất động dưới nền nhà. Lão mơ thấy bọn quỷ sứ cầm búa đanh, gậy gộc phang tới tấp vào người, rồi chúng quẳng lão vào vạc dầu đang sôi. Lão quằn quoại kêu la thảm thiết, bà Thoa đang nhặt cỏ ngoài vườn nghe có tiếng kêu liền chạy vào. Bà nhìn thấy một túi nolon nhỏ in hình con chuột ở ngay bên cạnh. Bà thầm nghĩ lão đã kết liễu đời mình bằng thuốc chuột.
Stephen Hawking (1942-2018), nhà vật lý, nhà vũ trụ học người Anh: “Kẻ thù lớn nhất của kiến thức không phải là sự ngu dốt mà chính là ảo tưởng và đề cao quá mức về sự hiểu biết của mình” (The greatest enemy of knowledge is not ignorance but illusion and overestimation of one's understanding).
Cứ nghĩ giữa trưa hè oi nồng bất chợt được hòa mình vào giữa miền xanh của đất trời Thượng Lũng ta sẽ thấy bao nhiêu ngột ngạt nóng bức trong người bỗng nhiên lại được xua tan.
Ngày 30-11-1995 Hội Điện ảnh Hà Nội đã ra đời với 38 hội viên sáng lập. Ban Chấp hành khóa I gồm 5 nghệ sĩ: Tổng thư ký: Đạo diễn, nhà quay phim Đan Thiết Thụ, Phó Tổng thư ký thường trực: Nhà biên kịch, nhà báo Nguyễn Hữu Cẩn, Nhà báo Lê Xuân Hội. Hai ủy viên là Đạo diễn Đào Trọng Khánh và Nhà biên kịch Đoàn Trúc Quỳnh. Trong các hội viên sáng lập nhiều người là văn nghệ sỹ nổi tiếng trong nền điện ảnh nước nhà.
Chiến tranh đã trôi qua. Năm 1986 Thắng phục viên trở về với cuộc sống đời thường, mang trên mình những vết thương dai dẳng mỗi khi trái gió trở trời. Thắng lập gia đình, sống hạnh phúc bên người vợ hiền, nuôi dạy các con khôn lớn tại xã An Thạch, huyện Bến Cầu, tỉnh Tây Ninh.
Cởi bỏ bộ võ phục hoàng cung, mặc lại bộ đồ quần thâm áo vải quê nhà Thiên Dưỡng, Nguyễn Phủ Ngừ thấy nhẹ cả người. Từ ngày về quê, việc nhà, việc họ hàng làng nước đâu vào đấy. Vợ con nở mày, nở mặt. Có những chiều, ông lững thững qua ngõ ruối, dạo bước trên đường quê.
Ngày xuân, đi lễ đền chùa, âu cũng là một một nét văn hóa đẹp, cầu cho Quốc thái dân an, cầu cho gia đình khang thái và cũng là đi du xuân, hiểu biết thêm được một danh lam thắng cảnh để thêm yêu Đất nước con người.
Tết ngày xưa, thời bao cấp, sang tháng Chạp là mọi nhà đã bắt đầu náo nức, rộn ràng chuẩn bị. Có lẽ ngày ấy “tết” nhất phải kể đến nồi bánh chưng. Thời đó, với mỗi nhà, có thể nói: “Phi bánh chưng bất thành tết” cho nên chuẩn bị đón tết nhà nào nhà ấy lo lắng, tất bật sắm sửa rất chu đáo, kỹ càng cho nồi bánh chưng.
CÁM ƠN NGHỆ SĨ ĐIỆN ẢNH, NHÀ VĂN CẦM SƠN!
RẤT NHIỀU BỨC ẢNH CỦA NGÀY HÔM ĐÓ ĐÃ CÙNG VỚI BÀI NÓI CỦA TÔI LÀM NÊN KHÔNG KHÍ TƯƠI VUI, HÀO HỨNG CỦA BUỔI RA MẮT SÁCH! CHÚC MỪNG NHÀ THƠ LÊ TUẤN LỘC!