Chúng tôi dìu nhau đi trong tuyết, mênh mông, trắng xóa, lặng vắng. Nàng nhỏ bé trước không gian, tôi bế nàng như bồng trẻ nhỏ, nàng quàng tay qua cổ tôi, hôn lên môi tôi, cái hôn đầu tiên nồng nàn đằm thắm.
Tuy vậy, cuộc sống là cả một vấn đề. Ngoài chuyện biến đêm thành ngày, vi phạm giờ giấc của chính quyền quy định, dân hàng phố rất bực dọc, khó chịu với cái cảnh đang say giấc nồng bị đánh thức đột ngột vì tiếng ồn ào như chợ vỡ
Hiện tại chúng tôi làm hàng xuất khẩu, ngày càng nhiều. Khẩu hiệu: “Mỗi người làm việc bằng hai, vì miền Nam ruột thịt” … khiến chúng tôi quyết tâm, quyết liệt dốc sức mình ra làm việc.
Chúng tôi trở lại phố Hiến lần này không phải mùa nhãn chín mà đương mùa hoa nhãn. Khắp trong đất trời phố Hiến chỗ nào cũng thoang thoảng làn hương dịu nhẹ nhưng miên man không dứt của cái giống hoa màu vàng nhạt và cánh nhỏ li ti.
Trước khi vào Bản Đon, chúng tôi được bà Mẳn Phênh Khạ Ty Nhạ- Giám đốc Sở thông tin, văn hóa và Du lịch Hủa Phăn cho biết. Người Mường ở Bản Đon là một trong chín dân tộc sinh sống và được chính quyền Hủa Phăn công nhận.
Nếu tỉnh Hủa Phăn đang được coi là một trong những tỉnh nghèo nhất nước Lào, thì bù lại Hủa Phăn có phong cảnh thiên nhiên vẫn còn hoang sơ và cực kỳ đẹp đẽ.