Những trang văn viết về chiến tranh của nhà văn đọc thấy cay mắt. Nó khốc liệt hơn cả sức tưởng tượng của con người hậu chiến. Dẫu chẳng nói gì nhiều, vì câu nói "chính quyền sinh ra từ họng súng" vốn từ lâu đã như một chân lý.
Trong thơ Cao Ngọc Thắng, mùa hiện hữu khắp nơi. Đầu tiên, đó là bốn khoảng thời gian, dài ba tháng, được con người phân định thành Xuân, Hạ, Thu, Đông nối tiếp nhau trong một năm.
Sau khi thi đỗ Tiến sĩ, Đỗ Tông Phát được triều đình bổ nhiệm làm Hoan Châu đốc học, sau đó, hai lần làm Quốc tử giám Tư nghiệp ở kinh đô Phú Xuân – Huế, rồi đảm nhiệm chức Thương biện, phòng giữ bờ biển Sơn Nam Hạ
Văn nhân Nguyễn Đức Hạnh cũng như muôn bao người Việt yêu thơ bị “giời đày làm thơ” đã giận hờn thơ, tức tưởi trước thơ. Nhưng nếu không có thơ người Việt sẽ ra sao nhỉ?
Trương Vạn Thành sáng tác thơ từ đầu thập kỷ 70 thế kỷ trước - khi tác giá mới ở độ tuổi đôi mươi - nhưng mãi đến năm 2008 anh mới công bố tập thơ đầu tiên Biển hát.
Là người đã từng trải qua những năm tháng ác liệt nhất của cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước, với tư cách là nhân chứng của lịch sử, nhà thơ, nhà báo Nguyễ Văn Á đã hồi tưởng, kể lại một chặng đường đầy khó khăn, gian khổ nhưng rất oanh liệt của dân tộc ta trong đó có bản thân mình đóng góp.