Dẫu là một thị phân thân thành nhiều mảnh đời hay nhiều mảnh đời trong cuộc sống được tạo dựng nên thành một nhân vật thị với thật nhiều cảnh ngộ trái ngang thì tất cả cũng là một phiên bản đàn bà.
Đây là bài thơ khá điển hình cho tạng người, tạng thơ của thi sĩ Lê Thành Nghị. Không phải ngẫu nhiên, bên quán cà phê ven hồ, nơi lưu dấu ký ức và kỷ niệm với bạn văn, khi tặng sách, anh đã đọc cho chúng tôi nghe bài thơ ấy. Và khoảnh khắc này, tôi nhớ mãi: “Môi cười như một thoáng trần gian”
Tôi khá ấn tượng với các truyện ngắn Màu phù sa, Mắt lá trong đêm, anh đã dùng phương ngữ Nam bộ mô tả lại những ngày là người lính đã lăn lộn với bà con nơi đây trong cuộc chiến ở biên giới Tây Nam năm 1978.
Tôi đặc biệt thích truyện “Bức tượng và người đàn bà”. Với lối kể từ từ, mộc mạc, tác giả đã dẫn dắt người đọc đi từ hiểu nhầm đây là câu truyện tình giữa người đàn ông và đàn bà mà kết quả cuối cùng là bức tượng. Nhưng không phải thế.
Lẽ ra, giới thiệu sách, lại là một tập thơ, chắt lọc tinh hoa của cả một đời người, tôi phải trích ra những câu thơ hay mà mình tâm đắc, như những đồng nghiệp khả kính của tôi ở phần cuối sách.
Nói như vậy để thấy nhà thơ Nguyễn Sĩ Bình là người đi nhiều, biết lắm. Để ghi lại những nơi mình đến, những cái mình đã trải nghiệm, anh đã lưu giữ chúng lại bằng thơ.
Mở đầu tập trường ca, tôi đọc thấy hơi hướng của chất đồng dao ấn tượng. Một chất văn hóa dân gian đồng bằng Bắc bộ ngấm sâu vào huyết quản chị nên những câu thơ cũng như mang những ngọn gió sông Hồng, của đồng đất miền phố Hiến bời bời lau sậy với muôn vàn huyền thoại mà chị được hoài thai…
Từ những chất liệu thực tế và tư liệu thực chứng tích tụ qua năm tháng, chín dần trong tâm tưởng không quên, trong con người nhà văn trào lên niềm thôi thúc, bức xúc phải phơi trải và chia sẻ những hiểu biết và suy ngẫm của người trong cuộc còn sống sót, để cung cấp, hiến tặng bạn đọc hôm nay những trang viết chân thực như nó vốn có, không cần tô vẽ, bịa đặt.
Ở đây như có sự tiếc nuối về số phận con người. Và, cũng không phải ai cũng "dĩ chúng tâm vi kì tâm" như Phật, tức là lấy cái "muốn" của thiên hạ làm cái "muốn" của mình. Nhưng trong "Rừng cây và đời người", trước cái hữu hạn của đời người chị muốn con người cũng phải như cây.
Thơ chị giàu hình ảnh, dung dị, gần gũi giống như con người ngoài đời của chị. Một phụ nữ trí thức dịu dàng, xinh đẹp, dù đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời nhưng luôn yêu thương, vui sống và hiện chị đang sống thật tự tại và an nhiên.