Tôi người Xứ ThanhÔng tôi sinh ở Ngàn NưaNửa đời đi ởNửa đời hầu hạ người ta. Tôi người Xứ ThanhCha tôi một đời đi đánh giặcBây giờ ở tầng nămKhông màng danh lợiKhông hề đua chen.
Sau gần 3 tháng nghỉ hè Trò có háo hức chăng ngày gặp lại cô và bạn? Cô ngóng đợi và sợ hàng cây, ghế đá cũng buồn Thèm bước chân và ánh mắt học trò Gắn kết, tin yêu, cô trò cùng cố gắng !
Nhấp nhửng đã bao nhiêu lần tìm về “Kỳ cùng một dòng sông” để mãi bốn giờ sáng hôm nay tôi mới lên đường sau những ngày lang thang trên đất “Hà thành”, từ “Thành ốc Cổ Loa”, rồi tha thẩn bên những vườn khế cơm Gia Lâm hay vùng đất sét Bát Tràng...
Anh viết cho em lời này chân thật Lời của tâm hồn, tiếng của trái tim Người đến với người, tình yêu trong trắng Với niềm tin ta hiểu nhau hơn Tình thương sẽ khoác áo dối lừaNếu nó không làm con người vươn lên nữa.
Mưa rơi rắc phấn trên đầuGiọt mưa như cũng tìm nhau ngỡ ngàngNgỡ là anh đến với emCó đằm thắm, có hờn ghen, dại khờCái hôn đến cả trong mơThì em đừng bắt anh chờ nữa em
Ngàn Nưa Ngàn Nưa Huyền thoạiMưa thu giăng giăng mây mờ phía ấyBà Triệu còn đây hào khí hùng thiêngNữ tướng vang danh ngợp trời cõi ViệtNhư còn đây trong bóng dáng các em tôi
Mẹ Tổ quốc mang “Máy bay giải cứu…”Lũ chúng bay lại nhũng nhiều vòi tiềnĐè mạng sống móc hầu dân khốn khóLương tâm người không bằng cả chó điênSự thật nhãn tiền đất trời sao dung thứDạ các người như vực thẳm hang sâuRượu ngươi uống có tanh mùi máuCon cháu lũ bay có kiêu hãnh ngẩng đầu?
Nửa năm sau, Liên được mẹ và anh chăm sóc nên sức khỏe hồi phục khá nhanh. Nếu chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp, những đường cong nở nang của Liên thì không ai bảo là người bị tàn tật.Liên tỏ ra rất có nghị lực. Hàng ngày chăm chỉ luyện tập tự đứng lên, lần từng bước theo tay vịn bằng cây tre buộc từ trong nhà ra tới ngoài sân. Tuy vậy tập đi khá vất vả, có nhiều khi nhắc được bước chân lên thì toàn thân run lên bần bật, buốt nhói tận tim…