Tên gọi của mỗi câu thơ thứ nhất trong từng bài thơ cũng chính là nhan đề mỗi bài thơ ấy; nhan đề cuốn hút, như lôi, như buộc, khiến bạn đọc yêu thơ không thể không chú ý.
Có thể nói đây là một thành công, một đóng góp vô cùng quan trọng của tác giả Trần Mai Hạnh vào nền văn chương nước nhà với thể loại tự truyện, viết về số phận vinh quang, cay đắng nhưng có hậu của một con người.
Nhà thơ quê nhãn Lê Hồng Thiện (1943, Hưng Yên), hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, với hơn nửa thế kỷ sáng tác đã gửi tới bạn đọc mấy tập thơ các chủ đề khác và hàng chục tập thơ viết cho thiếu nhi với tổng số hàng nghìn bài.
Thơ Lê Tuấn Lộc từ trước đến nay luôn chứa đựng suy tư. Cuộc đời ông, trưởng thành lên từ người thợ, gắn với miền núi, dân tộc; đến lượt “văn bản” cũng viết về người thợ. “Văn học không nói được thân phận con người thì nói cái gì”, ông từng bày tỏ quan điểm. Đó là “tâm thế thi sĩ”, tạo nên phong cách thơ Lê Tuấn Lộc.
Tôi đã ám ảnh con số ba mà Khai đề cập trở đi trở lại trong cuốn Hư thực, "con mắt thứ ba của y được lặp đi lặp lại từ đầu cho tới cuối sách, khái niệm "ba đêm"... là câu kết của cuốn sách, và hình như chàng trai đất Hưng Yên sinh năm bảy ba chăng mà nên duyên nghiệp với con số ba trở đi trở lại như một ẩn ức nghệ thuật, để tác giả thăng hoa vung bút theo lối riêng của mình suốt hơn hai trăm cuốn tiểu thuyết Hư Thực.
Một bài thơ hay không phải là nói về cái gì, ở đâu, mà nhà thơ phải tìm ra được một cách nói riêng đặc trưng cho ngôn ngữ, tập quán, cách cảm cách nghĩ của con người và mảnh đất nơi đó. Tìm được một cách nói dung dị, đơn giản và có duyên khi viết về con người và vùng quê Kinh Bắc như Trần Anh Trang cũng đã là một cố gắng đáng ghi nhận.
Viết cho trẻ thơ câu chữ không thể dài dòng. Phải để cho trẻ thơ dễ đọc, dễ nhớ và từ đó yêu thích thơ. Câu chữ, vì thế phải ngắn gọn, tinh giản, có sức mạnh của sự bùng nổ (kiệm chữ, giàu ý). Thơ của Nguyễn Tùng Minh trong tập Kiến Con thường ngắn. Ông lựa chọn thể thơ 3 chữ (1 bài), 4 chữ (17 bài), 5 chữ (29 bài), 6 chữ (6 bài), phối hợp ngắn dài (1 bài). Đó là cách “đếm” có vẻ như rất thủ công của tôi.