Ba năm sau. Một hôm, bố nó trở về với thân hình tiều tụy. Tiền hết, tình cũng chẳng còn. Cô gái kia đã bỏ đi theo người đàn ông lắm tiền nhiều của hơn. Chẳng còn cách nào khác, bố nó lần hồi về quê, quì xuống xin mẹ tha thứ. Mẹ nó mủi lòng nói với ông chú cho đi theo bè gỗ.
Những tháng cuối năm phong trào thi đua của mỏ, của ngành than lên như diều, người ta tuyên truyền, cổ vũ cho sản xuất tấn than thứ 700.000 ngàn của mỏ, cả mỏ sôi sục trong phong trào đó. Tâm vẫn kiên trì tăng ca tăng chuyến đến độ không ai tin được, ca sau cao hơn ca trước, ca một thông ca hai hàng tuần liền, những bông hoa đỏ người ta gài lên ngực anh này một nhiều, anh trở thành cá nhân xuất sắc, tiên tiến
Với Doanh chẳng có gì để tôi có thể tin tưởng được và tất nhiên câu chuyện giữa hai người Tâm cũng sẽ không bao giờ được biết. Chẳng lẽ tôi lại trở thành tên ma cô hạng nhất hay sao. Còn tình cảm với cô ấy nữa, suốt đời chẳng thể nào quên. Tôi không dám nói ra tình cảm của mình với cô ấy, cho dù điều ấy lúc này là rất thuận tiện, ý tứ của cô ấy vẫn giành cho tôi.
Bất thần chàng chạy từ dưới biển lên, rẽ qua vài lớp người, bế thốc nàng một mạch theo phương cắt ngang công viên, hoa cũng dẫm, cỏ cũng đạp, trực chỉ chiếc taxi với tài xế còn ngái ngủ thẳng hướng bệnh viện. Không thể để gió cuốn đi.
Tiếng súng nổ rồi hồi kẻng báo động làm bác sỹ Thu choàng tỉnh. Cô tung chăn, lao vội ra cửa, không kịp quờ chân tìm dép, chạy thẳng đến phòng “người dân quân bản Puộc bị thương”. Chiếc giường trống không. Cửa sổ có chấn song làm bằng những mảnh luồng bị tháo ra mấy mảnh, vừa khoảng người chui lọt. Cô cắn chặt môi, ngoắt về phòng mình, giật vội khẩu súng trên vách liếp, lao theo mọi người vào rừng.
Được tận mắt chứng kiến cảnh bọn đầu gấu hành xử rất tàn nhẫn với Thỏa. Nó nghĩ lại, việc đã rồi, có trách móc nặng lời với nhau cũng không thể lấy lại được. Giờ phải tìm cách trả món nợ nặng lãi cho bọn chúng không chúng cũng không để cho được yên. Chúng hùng hổ, dữ tợn lắm, coi mạng người như con sâu con bọ.
30 năm qua đội ngũ văn nghệ sĩ Hòa Bình ngày càng được tập hợp, phát triển đông đảo hơn trăm hội viên đã lao tâm, khổ tứ, lăn lộn vào thực tiễn sôi động của cuộc sống để chắt lọc tinh chất, tìm kiếm tinh túy, khổ luyện tinh khiết, mong đạt đến tinh hoa trong mỗi tác phẩm của chính mình.
Tôi không tin những điều vừa nghe thấy, vội giằng bó hoa từ tay cô bạn, cẩn thận đếm lại. Mừng sinh nhật lần thứ mười chín của tôi, sao anh lại tặng có mười tám bông hồng? Người bán hoa bó thiếu? Hay bác lái xe làm rơi ở đâu đó? Hay??? Tôi không sao hiểu nổi ý định của anh, phải gặp ngay để hỏi cho ra nhẽ.
Nhân tuần lễ “Vu Lan báo hiếu”, BBT xin trân trọng giới thiệu một ghi chép của nhà văn Cầm Sơn tường thuật chuyến ông sang Cambodia tìm và đưa mộ cha ông về quê ở huyện Văn Lâm tỉnh Hưng Yên. Và cũng muốn nhắn gửi đến độc giả yêu mên “Văn nghệ Công nhân” gửi bài viết theo chủ đề trong tuần lễ Vu Lan này!
Chiếc xe nhãn hiệu TOYOTA 12 chỗ ngồi sơn màu trắng sữa. Bộ ghế được bọc vải nhựa màu sáng, các tay vịn lâu ngày đã tróc mạ rỉ loang lổ... Thấy ông Chủ tịch nhìn vào tay ghế, Thanh nói: “Sếp tính! Cơ chế thị trường, xe chạy “trên tầng cây số” tối ngày, tối đêm, không còn kịp sơn xi lại. Nhưng thế này các sếp mới biết được nước thép của nó vẫn còn tốt, còn “olorin”. Cần thiết, “phết” qua một nước sơn là cứ bóng lừ...”