Chương ra sân bay đón hai mẹ con Nguyệt. Nga Nga không chịu theo bố, vài ngày sau mới quen. Lần này Nguyệt ra vì Chương gọi điên vào, nói rõ Nga chủ động ly dị. Chương đã li hôn xong. Quả thật, Nguyệt bị đột ngột, nhưng nghe Chương giải thích cũng có lý, Nga đứng núi này, trông núi nọ. Nguyệt đồng ý quay trở lại vì thực lòng Nguyệt vẫn yêu Chương.
Quả thật, “di chứng” của chiến tranh còn hiện diện trước hai ông bạn già đang ngồi trước hiên nhà, nhưng người ngoài không ai nhìn thấy. Chỉ thấy sự thân thiện, từng trải, mật thiết giữa hai người với nhau.
Năm 1952, Văn Cao sang Liên Xô nghiên cứu âm nhạc. Năm 1957, Văn Cao là hội viên của Hội Nhạc sĩ, Hội Mỹ thuật, Hội Nhà văn Việt Nam. Ông là Uỷ viên Ban chấp hành khoá I, Phó Tổng Thư ký Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Việt Nam. Năm 1983, ông trở lại là Uỷ viên Ban Chấp hành Hội Nhạc sĩ Việt Nam...
Đêm chìm sâu, nhà sấy mờ mờ như địa phủ, đám thợ lặng lẽ đi lại như hình nhân. Có người quạt lò hộ, Phúc “trâu” nằm sõng sượt trên đống mùn cưa ẩm ngáy ò ò như sẻ gỗ, những cuộn khói xám xoáy vòng bên lỗ mũi. Hắn dễ gần bởi tính bặm trợn, chỉ vài chục nghìn là có thể làm bất cứ việc gì Tuấn sai bảo.
Tiếng kêu rên cũng không có. Ông chạy đi, chạy lại trên mỏm đồi như điên dại, rồi thất thần lấy tay cạy đá, bới đất tìm xác đồng đội. Không thấy một ai. Sau một trận pháo địch mà mấy chục con người biến mất không để lại một dấu vết nào ư? Bỗng thấy có một bàn chân thò ra trong đống đá vụn. Ông vội cào, bới đến bật cả móng tay. Thân hình người chiến sỹ lộ dần. Một, rồi cả hai cánh tay bị cắt văng đi đâu mất. Ai thế này? Ông cào vội lên phía trên, bàn tay ông bỗng như bị điện giật khi lộ ra khuôn mặt người chiến sỹ
Tôi biết anh làm công bộc thời nay rất mệt. Nhưng sao anh lại mê say, trong khi những người quen việc thì lại tìm cách né tránh. Người có khả năng lại không muốn làm, người không có khả năng lại muốn làm. Thật là nghịch lý. Như kiểu người chưa được họp thì phấn đấu để giành quyền đi họp.
Chuyện tình duyên của chúng tớ dường như còn căng thẳng lắm. Ngoài miệng tớ quyết định “ phăng teo”, nhưng trong lòng cứ tiêng tiếc thế nào… nghĩ cái công mình bồi đắp xây dựng. Kể ra, anh Phú cũng là người tốt, có điều này, điều nọ suy cho cùng là cũng tại chiến tranh cả thôi, chứ ai muốn.
Nay bị con chó bất ngờ lao vào tấn công, Thức hoảng sợ ném khúc xương cầm trên tay về phía con chó. Khúc xương bay ra khỏi cái túi ni-lông, lập tức con chó bỏ Thức, chạy lại ngậm khúc xương, mồm chẳng những không xủa được nữa mà xem ra cái đuôi còn vẫy rối rít.
Bản Rộc Khoai là một bản nhỏ có hơn bốn chục nóc nhà sống rải rác ven suối Mưa, bám vào đường quốc lộ giáp ranh hai tỉnh. Một bản thuộc diện vùng sâu vùng xa, cách trung tâm xã một con đường Đèo dốc quanh co. Người ta vẫn thường gọi bản Rộc Khoai với cái tên “khu tự trị Rộc Khoai” vì nó là nơi đất giữa, sống biệt lập. Ruộng đã ít mà mỗi năm chỉ cấy được một vụ vì không có nguồn nước, chính vì thế mà đời sống ở đây rất khó khăn.
Cuộc đời kể cũng lạ, có cái được coi là hoành tráng là vĩnh hằng thì nhanh chóng bị vùi lấp còn nhiều thứ bị xem như nhỏ nhoi thô vụng đôi khi lại trở thành bảo vật của cả một kiếp người. Nó mỏng mảnh và xinh xẻo như vết của thời gian.