Bến Lá. Sông Đồng Nai ở khúc cuối xuôi về hướng Sài Gòn rộng mênh mông, lững lờ con nước. Hun hút tầm nhìn sang phía bờ bên kia. Những ghe gỗ hay xuồng cô le… đưa khách đan xen đi lại thường gặp và lách tránh những Xà lan, tàu hàng lầm lũi ngược xuôi… Cả những đám lục bình nở đầy hoa tím ngắt thường bập bềnh trôi…
Tôi biết chị Vân Anh qua tác phẩm này bằng sự ngưỡng mộ của một độc giả. Sau khi đọc xong, tôi luôn mong ước được gặp chị và rồi như một sự sắp đặt của số phận, khoảng 10 năm sau (1997), khi tôi lên Hà Nội với quyết tâm trở thành nhà báo chuyên nghiệp tôi đã có gần 5 năm làm việc dưới quyền của chị.
Có thể gọi anh là người nghệ sĩ đa tài trên con đường nghệ thuật, sáng tác hội họa, đồ họa. Anh từng đoạt rất nhiều giải thưởng về logo, áp phích của các tỉnh, thành phố, các tập đoàn, doanh nghiệp... Bởi thế, anh em trong giới nghệ thuật đồ họa thường gọi anh là "Vượng logo".
Nghe bủ Dần nói vậy, lũ trẻ chăn trâu đều vui. Chúng tôi còn nhỏ là con cháu những người nông dân chân lấm tay bùn chẳng biết làm “ông quan triều, ông tổng đốc, ông lãnh, ông đốc học, ông tri phủ, tri huyện” là thế nào, làm việc gì. Nghe bủ Dần nói thì biết vậy, cũng chẳng để tâm, chúng tôi lại vô tư chia nhau ra đánh trận giả trên cánh đồng Trò, hoặc làm nhưng cuộc bơi thi qua ngòi Cỏ.
Nguyễn Tham Thiện Kế kể về những chuyện thực trong kiếp sống con người thực. Chẳng cần mượn ma mượn quỷ, mượn cõi này cõi khác để chuyển tải ý tứ. Không éo le, không gay cấn, chẳng đâm chém đao búa, cốt truyện của anh tưởng như ai cũng đã gặp đã nghe ít nhất một lần trong đời.
Đêm nay, đêm tân hôn của thằng câm, gã chủ lò gạch tuy cả ngày đã nốc nhiều rượu nhưng gã vẫn thấy xốn xao trong lòng, y như gã vừa cưới vợ. Gã rất muốn mò lên phòng thằng câm sớm để thưởng thức đêm tân hôn thứ hai trong cuộc đời nhưng vợ gã chưa nghiến răng ken két thì thị chưa thể ngủ say. Hàng ngàn đêm ngủ chung với vợ, gã đã đúc rút ra được kinh nghiệm, khi vợ ngã nghiến răng thì có súng bắn cạnh tai, thị vẫn ngon giấc, thậm chí thị còn nhoẻn cười trong mơ.
Vợ em vốn nhà lành. Bố làm trên tỉnh. Hình như ông có phòng nhì ở phố. Ít về quê lắm. Chỉ có 3 mẹ con đàn bà con gái ở xó rừng. Một hôm em lừa cô ấy lên xe máy bảo ra phố chơi. Em vù 80 kilômét một giờ trên đường rừng. Vào lán tạm của tụi khai thác gỗ xin phép thầm.
Chúng tôi lên Bình Liêu vào ngày mà Bình Liêu đón trận rét đầu tiên, nhiệt độ tại điểm đến chân “sống lưng khủng long” là 8 độ C. Một chuyến đi rất vui vì tất cả nhóm chúng tôi đều vượt qua khoảng hơn 2000 bậc đá, vượt qua mấy đỉnh núi theo con dốc thẳng đứng, để hạnh phúc trào dâng khi chạm vào cột mốc 1305 thiêng liêng của Tổ quốc…
Chúng tôi đi ra hướng hồ Đầm Mô. Đến một đoạn đường hình chữ Y. Một cạnh chữ y đường rải nhựa, rất đẹp. Cạnh kia đất đồi tự nhiên. Chúng tôi chọn đi đường nhựa cho nó mát chân, chừng hai trăm mét thì gặp cái barie, một bốt canh. Hai anh mặc đồng phục bảo vệ nhìn thoáng qua cũng biết chúng tôi là dân văn nghệ nên nhanh chóng mời ra ngoài. Thì ra đây là lối vào sân golf 36 hố đẹp nhất Đông Nam Á.
Đến thăm anh Long lấn ấy mới biết thêm hoàn cảnh gia đình của anh và biết thêm cuộc sống thực của cán bộ, chiến sỹ đi chiến trường miền Nam. Người chết đã thiệt thòi đủ thứ, người sống đa phần thì ốm đau bệnh tật, sống dở, chết dở. Chế độ chính sách của Nhà nước dù có nhưng không thể bù đắp được.