huyền xuân chật bến Cao PhongChợ xuân sắm Tết Sơn Đông em chờSóng xuân đẩy mái chèo thơTrống quân Đức Bác hẹn hò người ơi Sân đình nhịp phách đổ hồiEm về thưa mẹ để tôi về cùngSông xuân mây nước trùng phùngSay hương trời đất say cùng em xuân.
Tháng ba rồi đi hội nghe emVề với quê anh đền Hùng đất TổNgã ba Hạc Trì dạt dào sống vỗĐón em về trẩy hội mùa Xuân Về nơi Âu Cơ Lạc Long QuânChia trăm con xuống biển lên rừngCột đá thề tạc thành dáng đứngBốn ngàn năm truyền tới hôm nay
Chiến sĩ Điện Biên không phải đói mềm người vào chiến dịchMẹ lệch cả xương vai, những người phụ nữ làng tôi lệch cả xương vai, đến giờ còn đi lệchLệch cả thời con gái cho thăng bằng những cỗ pháo nặng ngàn cânTrở về từ Điện Biên mẹ tôi cũng như tất cả những người phụ nữ của làngLại cày cuốc sớm khuya lo làm ra hạt gạoLại gồng gánh lệch người trong mưa bãoNhư hạt gạo cõng sắn khoai cho hạt gạo chiến trường
Không có em, nhà như không cửaKhông có em, bếp lửa kém hồngKhông có em, nhà quanh năm mùa đôngGiường một nửa không ai nằm trống vắng Không có em, anh sống trong thầm lặngTuần trăng nào cũng khuyết nửa vầng trăngKhông có em, anh nhiều bữa quên ănBếp quên tắt đã bao làn xông cháy
Thắp một nén nhang tưởng niệm các Vua HùngTưởng niệm những nghìn năm cha ông từng trằn lưng cuốc đất, đắp đập be bờ, vót chông, làm lẫy nỏTưởng niệm những nghìn năm cha ông từng ngửa mặt lên trời, cúi mặt xuống bùn, khóc cười và than thởChẳng biết đời sau còn giọng hát XoanCòn bánh chưng, bánh dàyCòn tục cúng ông bà, Từ Đường và gia phả!?
Dọc đại lộ Hùng Vương, thành phố Ngã ba sôngKhông giống với bất cứ thành phố nào trên Đất ViệtBa sông chảy về đây hợp một dòng thao thiếtNhư trục đường thành phố cánh tay giơĐất cội nguồn khởi từ Mẹ Âu CơTrăm giọt máu nở ra từ một bọcTrên bến Hạc biển còn phơi con ốcThổi ù ù tiếng gió tự nghìn năm
Ai vội gần ai vội xaDọc Nam ngang Bắc mà qua lối nàyNghe lời xưa vọng đâu đâyVòng cung Tam Điệp khắc đầy sử xanh Dốc Xây không đắp mà thànhPhì phò nỗi bạn rành rành nỗi taTrùng non cỏ thẫm ngàn hoaNhỏ to dài ngắn đều qua lối này
Mỏng manh cánh trắng tinh khôiVẫn lung linh giữa núi đồi Trường Sơn Dù bom đạn vẫn không sờnBa lô nặng trĩu keo sơn nghĩa tình Đỏ trời rực ánh bình minhTím, xanh, vàng rực dáng hình mộng mơChiều nay bom đạn bất ngờCướp đi mười đoá lan thơ dịu dàngEm là ngọc, em là vàngEm là hoàng hậu mơ màng thuỷ chungEm là ánh mắt ngắm trôngEm là câu hát say lòng ngày xaEm là nhạc của hồn taĐẹp sao tên gọi em là phong lan
Ngút ngàn xanh thẫm Lam KinhMênh mang trời đất uy linh cõi đờiCây Đa Tình gợi đầy vơiChìm trong cổ sử mà vời vợi nayRọi trong thiên hạ tháng ngàyVĩnh Lăng Bia mộ đặn đầy sử thiChốn hoang dã vượt hiểm nguyLam Sơn dấy nghĩa uy nghi dưới cờVương Thần bàn luận quân cơNằm gai nếm mật những tờ mờ sương