Nhân dân như vầng trăngKhi tròn khi khuyếtNhân dân như trái đấtCó cả Kim tự thápVà hoa vòi voiNhân dân như mặt trờiNóng rát và nồng ấmNhân dân như biển khơiChứa sóng cồn và sóng ru êm ảNhân dân như đất rẻo trong tay chính phủCó thể thành bất cứ hình gìNhưng là gì và cho dù lúc nàoNhân dân vẫn là nhân dânLà mặt nướcĐủ sức nâng thuyền và lật thuyền
Anh nghe em kể chuyện đờiNhững mất mát những chông gai dặm trườngBao nhiêu giọt nhớ, giọt thươngGiọt nơi khóe mắt, giọt vương tóc thề. Cuộc sống hối hả, bộn bềNgười ta có bạn, mình về đơn côiVẳng nghe ai hát đưa nôiChạnh buồn tiếc nuối một thời xuân xanh
Xuân xưa vãn cảnh, cũng chốn nàyTa lạc rừng hoa đào - đá - mâyTrời thả sương mơ và nắng mộngLúng liếng hoa cười cho ngất ngây Từ ấy, hồn ta bao hờ hữngvới những hoa nô của đất vườnMặc ai hồng tía khoe khuya sớmLòng ta chỉ một sắc đào vươn
Núi điệp trùng bồng bềnh giữa màn sương trắngNếp nhà sàn em thấp thoáng phía chân đồiGió hun hút khiến bao cây chè bối rốiNíu lấy những giọt sương chẳng chịu buông lơi Bếp lửa em than hồng còn vương sợi khóiSao khói lại lượn vòng không muốn rời xaSiêu nước đã sôi em bắc xuống pha tràMàu nước xanh lơ vị đậm đà ngọt chát
Ta uống rượu rượu uống taNgoài kia trời đất giao hoà vào XuânĐể tìm về nỗi gian truânCái thời trai trẻ tòng quân diệt thùTháng ngày đồi núi thâm uLuồn sâu đánh địch chiến khu đã từngNhững đêm sốt rét mưa rừngChia nhau điếu thuốc vui mừng nhận thưCùng nhau chia sẻ đời tưHẹn gả em gái nếu như trở vềGiặc tan rồi đây đất quêĐói nghèo sơ xác bộn bề khó khăn
Nơi cha ông khao khát bình yênVới Đài Nghiên, Tháp BútVà ban mai trên cầu Thê HúcThăng Long mang gương mặt người hiền Trên quảng trường Đông Kinh nghĩa thụcTa gặp em cắp sách đến trườngTrong đền Ngọc SơnLịch sử ngát mùi hương Những con đường rợp bóng cây xanhNơi vẻ đẹp Tràng AnVà truyền thuyết linh thiêng Hòa trong sắc đỏ lộc vừng
Tối nay trời đã yên, biển đã lặng trời trong xanh mát dịu, Hòa lại dắt tay Hiền ra bờ biển ngồi ngắm trăng, hóng gió bên nhau, cùng nhìn về phía ghềnh đá xa mờ đêm ấy… Giờ đây không biết có bao nhiêu đôi Cù kỳ đang múa giao duyên, tự tình… ôm nhau hạnh phúc trên những “sân khấu” bé nhỏ mà biển trời đã ban tặng cho chúng. Và liệu tối nay có kẻ nào rình rập bắt chúng nó không? Nếu có thì tội nghiệp cho chúng nó quá…
Kể từ ánh mắt nhìn nhau Ai têm cánh phượng cho trầu đỏ môi Mắt răm liếc vẹt nụ cười Trăng cong vồng ngực đập lời thiết tha Ba tầm, quán dốc, gốc đa Mớ ba, mớ bẩy người ta sang đò Xuân xưa ai đã hẹn hò Để ai hoang đợi, cánh cò… bơ vơ Âm thầm giấu nhớ vào thơ Uống lời Quan họ… đến giờ còn say
Từ những gương mặt bám đầy bụi mỏCái nhọc nhằn lẩn trong hơi thởChúng tôi cũng trang phục thợ lòĐội mũ phòng hộ có đèn trên đầuĐeo ắc quy và đi ủngCũng có mặt dưới âm ba trăm métNhưng mặt chúng tôi không có vệt than nào