Đầu làng, cuối xóm loa loa: “Từ đây tên gọi làng ta Hoành Từ" Cụ tôi khăn xếp, áo hồng, Hân hoan đón nhận sắc phong triều đình. Lúa đồng vẫy nắng rung rinh Điệu chèo mát dịu sân đình quê tôi. Mấy trăm năm đã qua rồi, Tôi ngồi chép lại làng tôi Hoành Từ.
Sau câu chuyện, các ông ở quê nói ông Ngợi làm thơ hay, làm thầy lang cũng giỏi. Ông đã được VTV1 đưa lên sóng Truyền hình trong chương trình giới thiệu làng Dược liệu 1.000 năm tuổi, thỉnh thoảng lại có đoàn sinh viên Trường Đại học Dược Hà Nội về thực tập tại nhà ông. Hóa ra trước khi đi bộ đội vào Nam chiến đấu, ông đã tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Hà Nội khoa Văn khóa 1963 - 1967.
Mặc tất cả! Tôi đã yêu như chưa từng yêu thế. Dẫu đích kia không cùng, dẫu biển kia không bờ, dẫu dòng kia không bến, tôi yêu em bằng niềm tin và lòng mẫn cảm, với hành lý đơn sơ cùng sự say mê sáng tạo của Thượng đế ban cho, như kẻ hành hương về với miền hảo vọng và tự nhủ: Ta có Em… Ta có Em… dù bất cứ nơi đâu, thiên đường hay địa ngục, nơi rừng núi âm u hay biển rộng không cùng. Lúc nào Ta cũng có Em.
Người còn đợi bến sông mê Người đi biền biệt sơn khê phương nào Tháng ba nhớ đến cồn cào Đầu làng sáo sậu chào mào vẫy hoa Bao mùa người đã đi xa Nhớ không hoa gạo làng ta vẫn chờ Ngược hồn về giữa giấc mơ Nhặt bông gạo đỏ ấu thơ… thắp lòng
Bộc bạch giữa đất trờiBao khát vọng giấu trong bàn tay váiNhững thân quỳ lưng cong thành dấu hỏiTrên cao thăm thẳm không lời. Em đi lễ cùng tôiHớn hở vui như được về với MẹTình yêu xanh mát cuộc đời…
Nhà thơ Hoàng Quý quê Hưng Hóa, Tam nông, Phú Thọ hiện đang sinh sống và sáng tác tại thành phố Vũng Tàu. Ngoài làm thơ, ông còn viết phê bình, tiểu luận và sáng tác ca khúc có nhiều đóng góp cho nền Văn học, Nghệ thuật nước nhà. Ông nguyên là ủy viên Ban Văn học Công nhân Hội Nhà văn Việt Nam trước đây nên có nhiều liên hệ chặt chẽ với Chi hội Nhà văn Công nhân ngày nay. Văn nghệ Công nhân xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ của ông.
Mình em với nỗi nhớ điên Gót chân lữ thứ vào miền khát khao. Cọng thơ gieo mãi cồn cào Thương đêm rạo rực rót trào hai ta. Dấu giày xưa cũ quê nhà Ngập trong nhung nhớ để mà tìm nhau. Bến yêu thơ bắc nhịp cầu Con đường vàng nắng, hoa cau trắng chờ.
Các bạn cùng chúng tôi đang làm dịu nỗi đau cũng là ước mơ chung của loài người (lương thiện) trẻ em đến trường, người già Bệnh viện những ai chịu di chứng chiến tranh sớm trở lại Cộng đồng...
Ta không điên không khùng không hoang hoải, hồn mang mang như thực như mơ, đây thuyền ái gặp bờ tình cho em thành huyền diệu, nâng cung mê dìu dặt cung trầm, ta lạc vào ta, ta lạc vào em như chưa từng lạc, có phải lần đầu ta lạc cõi vô ưu?
Dẫu trăm năm thân xác dưới mồ Câu thơ vẫn ngẩng đầu ngạo nghễ Sống thật là Người quả không phải dễ Dâu bể cuộc đời cơm áo mong manh Ngước mắt nhìn trời cao mấy tầng xanh Hồn lãng đãng mong manh cánh nhạn Mấy khắc nhân sinh đâu là vô hạn Trải lòng mình với bè bạn muôn phương