Dẫu ngày mai em ơiNước không còn trong đấtThì sa mạc mênh môngĐốt khô lời trong cát. Anh có được tình emNhư đất từng có nướcCây và hoa mơ ướcTỏa bóng mát yên lành Em ở lại trong anhMùa vàng về bát ngát.
Cây vô tư muôn hoa lơi lảCùng giỡn đùa với gió ngang quaChim én bay nhộn nhịp xây nhàDưới vòm xanh bao la tha thiết Ta gom nhặt bình minh tinh khiếtMải miết tìm hạnh phúc đời sauXuân ơi Xuân! Mang đến sắc màuĐất nước - muôn nhà mạnh giàu mãi mãi
Biết rồi đấy đêm nay xuân nởĐóa tình si thúc mạn nhà sànSinh kế mách ta chờ bên bậu cửaNhóm vồng than đợi lửa chín muồiBậc cầu thang phía này tạm nghỉCành tre tươi chuẩn bị ngoắc lên rồiChiều vợi sáng đêm sền sệt đếnBạch lạp loang loang nhảy múa góc nhà
Trước bàn thờ tổ trang nghiêmCháu còn trầm mặc như quên cõi đờiSang hèn sướng khổ đầy vơiCũng sinh từ một kiếp người mà raLẫn sau hương khói nhạt nhòaẢo mờ hình bóng ông bà tổ tiênBao đời đói gạo thiếu tiềnChữ nhân chữ Đức vẫn truyền đời sau
Nước cứ trôi phận nướcSông đứng lại đời sôngNào ai mà đếm đượcNhững mùa thu trong lòng… Lạy trời, người đừng biếtTa đã đến nơi nàyKẻo rồi người lại khócNhư một thời đắm say!
Mùa xuân trước vui hân hoan sang hội Chị Hai xinh ngồi tựa mạn thuyền rồng Ánh mắt giao duyên như thầm ước hẹn “Người ơi người tan hội… nhớ nhau không?”