Nguyễn Hòa Bình là người lính trở về nhà sau chiến tranh cũng do số phận đã mỉm cười với anh. Một đồng đội (cũng lại là người Thanh Hóa) đã hy sinh trong vòng tay anh trong chiến dịch Hồ Chí Minh xuân 1975, tại mặt trận Buôn Ma Thuột. Một người mãi mãi không trở về nhà. Một người may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần chiến tranh trở về nhà. Tiếp tục học hành theo nguyện vọng.
Nhưng thời gian vẫn cứ trôi theo quy luật vĩnh hằng của nó, dù ai muốn kéo lùi nó lại cũng vô ích. Mọi người dù muốn hay không cũng phải chia tay với nó. Nhưng điều đáng nói là sự chia tay đầy mặc cảm của người đời lại trở thành đầy thiện cảm và rất đáng yêu đối với nữ thi sỹ này.
Mở đầu bằng một lời hẹn, hay chính xác hơn là nhắc nhớ về một lời hẹn về Cầu Giấy trong mùa cốm mới. Cốm mới đã xanh làng Vòng/ Nếp Nhung đã xếp chặt nong. Nguyên liệu làm nên những hạt cốm dẻo thơm đặc biệt là lúa nếp, nhưng phải là “nếp cái hoa vàng” chứ không phải bất kì loại lúa nếp nào. Ở đây là lúa nếp Nhung, chắc là một tên gọi dân dã của địa phương.
Theo tập quán của người Việt Nam nói riêng và người phương Đông nói chung, thì con trai thường yêu con gái kém tuổi mình và cùng lắm là hai người bằng tuổi nhau, rất hiếm khi con trai yêu con gái hơn tuổi mình. Nhưng điều thú vị ở đây không chỉ là tình yêu giữa chị và em, mà hơn thế tình yêu ấy lại đến từ trò chơi đố - tìm thuở ấu thơ cách đây gần hơn nửa thế kỷ, khi mà những luật tục cấm kỵ, kiêng khem
Mạch thơ tuôn trào mênh mang như dòng chảy tự nhiên của đất trời. Bật nhú lên khỏi cái nền thu muôn thuở với ngọn gió heo may, sắc nắng vàng, hoa cúc, hay những cơn giông... là một “miền nắng quái“. Đấy mới chính là thu của lòng người. Cái nắng quái mùa thu có thể làm rám đi trái bưởi trên cành, nhưng nào đâu có làm chín được quả hạnh phúc mong manh của con người. Thật khó mà phân biệt được đấy là sự nhạy cảm với quy luật muôn đời của thi nhân hay là sự rụt rè của người phụ nữ, dẫu có thời cô đã lạc vào giữa cái “miền nắng quái“ rồi, mà vẫn cứ ngẩn ngơ.
Cô Tấm thời kinh tế thị trường không mấy bận lòng với việc hái dâu chăn tằm, mặc cho khung cửi nhện chăng, chiếc liềm bán nguyệt han rỉ. Ngay cả chiếc hài đi ở chân có rơi cũng thây kệ, cô đang bận nặn tượng Tam Đa bằng đất sét và dùng sơn tây quét lên cho nhanh, để còn kịp đẩy sọt đi bán Phúc Lộc Thọ, chứ sơn ta thì lâu lắm. Rồi thì hàng Thái, hàng Tàu đủ loại bày bán la liệt ở chính chợ quê nơi ngay trước cửa đền thờ cô. Trăm người bán vạn kẻ mua đến chóng cả mặt
Tác giả đã định hình chuyển hoá cảm nhận của mình qua mỗi bức tranh triển lãm tại Hà Nội của “Ngài Đại sứ” thành ngôn ngữ gần gũi qua từng gam màu, từng nét vẽ trong tranh được chị khắc họa thuyết phục được bạn đọc. Thành công của Vũ Minh Huệ được các đồng nghiệp của ngài Đại sứ Hy Lạp Nikos D.Kanellos và giới nghệ thuật hội hoạ đón nhận, đánh giá rất cao.
Thảo trong "Cộng ta vào thế giới" rõ ràng có ý thức tự làm mới thơ mình để trình làng một diện mạo mới, một giọng điệu mới. Nhiều độc giả thực sự ngạc nhiên về một nỗ lực có thể nói là bất ngờ khi người thơ Phương Thảo bỗng một hôm mơ giấc mơ đại bàng. Ai bảo phụ nữ đẹp chỉ có yểu điệu thục nữ, chỉ là phái yếu, chỉ để làm đẹp? Thì xem đây Phương Thảo mơ thành…đại bàng (đã mơ là mơ lớn như thế, chứ không chỉ là bồ câu, vành khuyên, họa mi…).
Tứ của bài thơ chính là tâm trạng đầy rắc rối và mẫu thuẫn của cô gái trẻ, một mặt biết rằng con trai thời nay chỉ như cánh chim kia bay về phía mặt trời để kiếm tìm một chút bình yên, nhưng mặt khác lại vẫn thích che chở cho họ khi gặp những rủi ro và đau khổ. Ai trên đời này chẳng có lúc gặp những rủi ro, đau khổ bởi ngàn vạn lý do khách quan và chủ quan mang đến