Hoàng Thiếu Sơn sinh năm 1920, trong một gia đình có truyền thống khoa bảng tại làng Trung Bính, tổng Võ Xá, phủ Quảng Ninh, nay thuộc xã Bảo Ninh, thành phố Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình. Ông nội của thầy là cụ Huỳnh Côn (Hoàng Côn – 1850-1925), đậu Phó bảng năm 1887, làm Thượng thư từ bộ Lễ đến bộ Hộ, bộ Công trong triều đình nhà Nguyễn.
Tổng đốc Phạm Phú Thứ không trả lời người em họ, mắt dõi nhìn “con cá mương” khuất dần vào bờ cây lậu bên kia sông. Cụ đăm chiêu, không biết mình xử sự như vậy có làm tròn lời căn dặn của đức hoàng thượng trước khi lên đường ra Bắc? “Tuyền dũng chiêu thương nhiêu quốc phú. Băng tan quần đạo tĩnh quân nhu” Phải làm cho việc buôn bán dồi dào như nước trong suối chảy ra thì nước nhà mới giầu có, lúc đó giặc giã sẽ tự tan như băng mà đỡ hao tổn binh phí.
Phong cách của một thầy giáo, nhà văn Lê Xuân Đức rất kín kẽ, sâu sắc và thận trọng. Lần ấy, nhà văn Nguyễn Bảo bận việc ở tạp chí Văn nghệ quân đội, không đảm đương tiếp công tác của các nhà văn Xứ Thanh tại Hà Nội, anh Bảo xin nghỉ. Chúng tôi muốn anh Lê Xuân Đức làm Trưởng ban Liên lạc Văn nghệ sĩ - Nhà báo xứ Thanh tại Hà Nội
Và đêm ấy là đêm trực đầu tiên ở bệnh viên dã chiến, Hòa mất ngủ. Trực đêm không ngủ là chuyện quá quen với chức phận người làm trong ngành y, nhưng mất ngủ vì nhìn thấy một lớp mầm non mười lăm cháu bé và cô giáo mầm non vừa nhập viện khi chiều khiến trái tim Hòa bỗng dưng như thắt lại, cơn buồn ngủ bỗng dưng mất tích, thay vào là nỗi đau xót vò xé trái tim người mẹ trẻ...
Theo nguồn các nguồn tư liệu cho biết, từ năm 1917, lò giếng đứng Mông Dương hoàn thành. Giếng đứng Mông Dương được đào với đường kính hơn 6m, ngoài giếng đứng còn có 1 giếng nghiêng và các đường lò khác đều ở mức -97,5m. Mỏ Mông Dương là mỏ khai thác Giếng đứng sâu nhất Việt Nam ….
Mấy hôm nay, ông Tần ngủ không ngon giấc, hễ thấy động mạnh là bật dậy. Đã bốn đêm, Đen không về. Hai con Lao Luốc uể oải ngoài sân. Từ khi Đen đến nhà ông, bọn chó theo nhau không sủa. Như người kém cỏi hay khuyếch khoác, to mồm, chó giỏi sủa là chó hỏng. Con nào bền lắm, sủa dai lắm cũng chỉ mươi, mười lăm phút là mỏi miệng, không dám há mõm. Lúc ấy, thấy người lạ, thấy động mạnh cũng tìm đường lủi.
Lo sợ bệnh tật, xấu hổ với người trong huyện, Điểm xin thôi việc rồi đưa gia đình về quê vợ tận ngọn sông Gâm chảy vào vùng hồ thủy điện Na Hang. Chỉ ở nơi hẻo lánh đi lại bằng thuyền ấy, không ai biết chuyện gì của Điểm.
Cu Tèo cầm con quay đến bên: “Ông mau khỏe để về dạy cháu chơi quay, ông nhé!”. Lão Sùa mỉm cười: “Nhất định rồi. Năm nay, cháu bảy tuổi rồi đấy. Nhớ chăm ngoan học giỏi nha”. Ngân vui vẻ nhìn hai ông cháu. Đến lúc này chị mới nhận ra bố mình vẫn mặc cái áo dân tộc H’mông bên trong cái áo của bệnh viện...
Hà Nội mùa thu sẽ quyến rũ hơn bởi sự cổ kính, nét trầm tư và lãng mạn hơn bởi hình ảnh Tháp Rùa - Hồ Gươm và trên những ngõ nhỏ, những con phố cổ, khu phố Tây thêm sầm uất về đêm. Hà Nội đêm thu ảo diệu hơn cùng sương mù và những ánh đèn vàng. Mùi thức ăn phong phú trên đường phố đang quện lẫn trong hương cốm mùa thu.