Niềm tin gieo hạt nụ cười Thày như cánh hạc giữa trời mê say Thả hồn rong ruổi thơ bay Cạn dòng sông Mã, cháy tay gió Lào Trắng đầu mây ngủ chiêm bao Bừng trong khóe mắt… khát khao học trò!
Dịu dàng ơi cúc họa mi Nết na duyên dáng đương thì thanh tân Em cầm ngọn bấc phù vân Hồn mơ mộng đến xanh ngằn ngặt xanh Lụa là cánh trắng mong manh Tinh khôi trong trẻo long lanh gọi mời Hoa xinh chúm chím miệng cười Nghiêng yêu chút cạn tháng mười vào Đông Dịu hiền chẳng ngại gió dông An nhiên hoa nở trong vòng tay thơ
Và tôi nhận thấy tất cả bọn họ đều đã là những kẻ hành hạ người thân của mình một cách đầy thù hận, đều là những kẻ giả nhân giả nghĩa, dối trá, lừa lọc, vu khống, ghen tị, ăn cắp, bịp bợm, đã làm mọi điều ô nhục xấu xa. Họ, chính họ là những người cha nhân hậu, những người vợ thủy chung, những cậu con trai có hiếu, những cô gái trẻ trong trắng, những thương gia lương thiện..., tất cả đều trở thành những người hoàn hảo do chính người thân của họ tô vẽ nên.
Sinh ra mẹ có cái tênLấy chồng và lúc ở riêng không cònTheo tên bố, theo tên conAi nhớ tên mẹ thuở còn trắng trinhCon cũng lạ tên mẹ mìnhThói đời kiêng kỵ nghĩa tình sâu xaCó cháu - Mẹ lại thành bàTên mẹ chỉ là trong lý lịch thôi…Đến khi mẹ đi xa rồiTên thật mới được rạng ngời …trên bia.
Người từ độ ấy đã xuôiTàu qua cũ bến bồi hồi niềm riêngĐất tụ linh chốn Đền thiêngNgàn năm chuông đổ cõi thiền còn đây Xốn xang dòng nước vơi đầyBàn tay người vẫn bàn tay xa rồiMảnh chiều Bến Hạc thầm trôiHoàng hôn chênh chếch khoảng trời Sơn Tây
Sáu năm đi học qua sôngMột ngày dừng lại đứng trông bên nàyLỡ học vì chuyến đò đầyLỡ duyên chỉ tại cái ngày không sangCách dòng sông rộng tầy gangGiải yếm không có sang ngang không thuyềnBây giờ cầu Bắc nối liềnTấc gang không cách thì duyên bạc đầu
Về thăm Đền Giếng trưa hèXanh Nghĩa Lĩnh một vùng quê Thậm Thình Trời vẫn cao, mây vẫn xanhSoi lòng giếng gặp mát lành như mơ Ngàn năm bóng dáng người xưaLên rừng, xuống biển nắng mưa ruột rà Xế chiều bóng núi trải xaRa về bỗng thấy lòng ta nhẹ nhàng Ngàn năm non nước Văn LangTrống đồng Ngọc Lũ âm vang đất trời.
Đỉnh Pha Đin thoắt Chiềng VeThương người một thủa bấm tòe bàn chân.Lâu ngày chẳng gặp tri âmĐường xa dốc lạ ngại ngần cũng qua. Gần đường chợ cách không xaVào thăm nhà bạn xót sa trong lòng.Nhà sàn xập xệ rêu phongNgói trên bạt dưới phập phồng gió qua.