Chiến sĩ Điện Biên không phải đói mềm người vào chiến dịchMẹ lệch cả xương vai, những người phụ nữ làng tôi lệch cả xương vai, đến giờ còn đi lệchLệch cả thời con gái cho thăng bằng những cỗ pháo nặng ngàn cânTrở về từ Điện Biên mẹ tôi cũng như tất cả những người phụ nữ của làngLại cày cuốc sớm khuya lo làm ra hạt gạoLại gồng gánh lệch người trong mưa bãoNhư hạt gạo cõng sắn khoai cho hạt gạo chiến trường
Không có em, nhà như không cửaKhông có em, bếp lửa kém hồngKhông có em, nhà quanh năm mùa đôngGiường một nửa không ai nằm trống vắng Không có em, anh sống trong thầm lặngTuần trăng nào cũng khuyết nửa vầng trăngKhông có em, anh nhiều bữa quên ănBếp quên tắt đã bao làn xông cháy
Thắp một nén nhang tưởng niệm các Vua HùngTưởng niệm những nghìn năm cha ông từng trằn lưng cuốc đất, đắp đập be bờ, vót chông, làm lẫy nỏTưởng niệm những nghìn năm cha ông từng ngửa mặt lên trời, cúi mặt xuống bùn, khóc cười và than thởChẳng biết đời sau còn giọng hát XoanCòn bánh chưng, bánh dàyCòn tục cúng ông bà, Từ Đường và gia phả!?
Bộc bạch giữa đất trờiBao khát vọng giấu trong bàn tay váiNhững thân quỳ lưng cong thành dấu hỏiTrên cao thăm thẳm không lời. Em đi lễ cùng tôiHớn hở vui như được về với MẹTình yêu xanh mát cuộc đời…
Nhà thơ Hoàng Quý quê Hưng Hóa, Tam nông, Phú Thọ hiện đang sinh sống và sáng tác tại thành phố Vũng Tàu. Ngoài làm thơ, ông còn viết phê bình, tiểu luận và sáng tác ca khúc có nhiều đóng góp cho nền Văn học, Nghệ thuật nước nhà. Ông nguyên là ủy viên Ban Văn học Công nhân Hội Nhà văn Việt Nam trước đây nên có nhiều liên hệ chặt chẽ với Chi hội Nhà văn Công nhân ngày nay. Văn nghệ Công nhân xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ của ông.
Các bạn cùng chúng tôi đang làm dịu nỗi đau cũng là ước mơ chung của loài người (lương thiện) trẻ em đến trường, người già Bệnh viện những ai chịu di chứng chiến tranh sớm trở lại Cộng đồng...
Dẫu trăm năm thân xác dưới mồ Câu thơ vẫn ngẩng đầu ngạo nghễ Sống thật là Người quả không phải dễ Dâu bể cuộc đời cơm áo mong manh Ngước mắt nhìn trời cao mấy tầng xanh Hồn lãng đãng mong manh cánh nhạn Mấy khắc nhân sinh đâu là vô hạn Trải lòng mình với bè bạn muôn phương
Nhân dân như vầng trăngKhi tròn khi khuyếtNhân dân như trái đấtCó cả Kim tự thápVà hoa vòi voiNhân dân như mặt trờiNóng rát và nồng ấmNhân dân như biển khơiChứa sóng cồn và sóng ru êm ảNhân dân như đất rẻo trong tay chính phủCó thể thành bất cứ hình gìNhưng là gì và cho dù lúc nàoNhân dân vẫn là nhân dânLà mặt nướcĐủ sức nâng thuyền và lật thuyền
Xuân xưa vãn cảnh, cũng chốn nàyTa lạc rừng hoa đào - đá - mâyTrời thả sương mơ và nắng mộngLúng liếng hoa cười cho ngất ngây Từ ấy, hồn ta bao hờ hữngvới những hoa nô của đất vườnMặc ai hồng tía khoe khuya sớmLòng ta chỉ một sắc đào vươn