Thời gian có thể đếm, nước sông có thể đo, nhưng năng lượng tinh thần mà con người sống bên dòng chảy Mê Kông thu nhận được thì làm sao tính đếm? Liệu bằng tác phẩm trường ca này, nhà thơ Lê Tuấn Lộc có thể đo thế giới tinh thần ấy của các dân tộc Đông Nam Châu Á gắn bao đời với sông?
Những câu chuyện có thật tưởng như tản mạn của những " gã thợ lò ", của những giám đốc mỏ, của chị em thợ sàng than , thợ nhà đèn hay của những nhà quản lý ở đâu đó trong các mỏ than, ở cả Vùng Mỏ đã được tác giả xâu chuỗi, kết nối và chuyển hoá một cách khéo léo và sinh động thành câu chuyện hay ...
Viết trường ca “Làng của muôn đời” theo tôi hiểu đó là một cách thắp cho mình một lối để yêu thương của tác giả. Và Nguyễn Quang Thuyên đã thành công. Giải nhì cuộc thi viết về nông nghiệp và nông thôn của Hội nhà văn Việt Nam và Bộ Nông nghiệp, phát triển nông thôn ( 2010-2015) là con tem chất lượng cho tác phẩm.
Kinh tế chìm trong suy thoáiLãi suất thì trên trờiDòng tiền cà phê phin tí táchHàng ứ đầy kho, két thì rỗng tuếchChính sách như tân dượcLắm kẻ uống vào lên cơn co giậtMặt mày méo xệch Một ngày trôi đi, một ngày khó nhọcNợ xiết, lương đòi, thuế thúcHồn vía vãi nơi nơi