Cùng em về sông nước Cửu LongCùng ngắm hoa trôi tím dòng trong nắngHoàng hôn rơi sáo chiều bay lặngGió gợi rì rào dừa đước với bần rung Sáng sớm trên sông mặt sóng vỡ bungNgã Bảy, Cái Răng, chợ trôi Phụng HiệpAnh lặng nghe giọng hò da diếtVời vợi trên ghe trong tiếng máy nổ giòn
Tôi vẫn thường thấy họ trên đường mỗi ngàyqua chiếc xích lô, đôi quang gánh, manh áo sờn vai Làm sao biết điều gì sau mỗi số phận kia?bữa cơm chiều có gì ngon cho bà mẹ già đã lẫn?tiền thuốc cho chồng đang nằm việnnỗi lo về thằng con trót nghiệnbây giờ phiêu dạt nơi đâu?
Chợ Khau Vai không có bán có muaPhiên chợ hẹn những mối tình dang dởChẳng bán tình xưa không mua tình cũKẻ dối lòng không dám đến Khau Vai Đưa nhau về với thuở đôi mươiBát rượu ngô nồng nàn men lửaDáng ai đi tròng trành nghiêng ngảTiếng khèn theo nhịp thấp nhịp cao…
Tháng ba rồi đi hội nghe emVề với quê anh đền Hùng đất TổNgã ba Hạc Trì dạt dào sống vỗĐón em về trẩy hội mùa Xuân Về nơi Âu Cơ Lạc Long QuânChia trăm con xuống biển lên rừngCột đá thề tạc thành dáng đứngBốn ngàn năm truyền tới hôm nay
Chiến sĩ Điện Biên không phải đói mềm người vào chiến dịchMẹ lệch cả xương vai, những người phụ nữ làng tôi lệch cả xương vai, đến giờ còn đi lệchLệch cả thời con gái cho thăng bằng những cỗ pháo nặng ngàn cânTrở về từ Điện Biên mẹ tôi cũng như tất cả những người phụ nữ của làngLại cày cuốc sớm khuya lo làm ra hạt gạoLại gồng gánh lệch người trong mưa bãoNhư hạt gạo cõng sắn khoai cho hạt gạo chiến trường
Không có em, nhà như không cửaKhông có em, bếp lửa kém hồngKhông có em, nhà quanh năm mùa đôngGiường một nửa không ai nằm trống vắng Không có em, anh sống trong thầm lặngTuần trăng nào cũng khuyết nửa vầng trăngKhông có em, anh nhiều bữa quên ănBếp quên tắt đã bao làn xông cháy
Thắp một nén nhang tưởng niệm các Vua HùngTưởng niệm những nghìn năm cha ông từng trằn lưng cuốc đất, đắp đập be bờ, vót chông, làm lẫy nỏTưởng niệm những nghìn năm cha ông từng ngửa mặt lên trời, cúi mặt xuống bùn, khóc cười và than thởChẳng biết đời sau còn giọng hát XoanCòn bánh chưng, bánh dàyCòn tục cúng ông bà, Từ Đường và gia phả!?
Bộc bạch giữa đất trờiBao khát vọng giấu trong bàn tay váiNhững thân quỳ lưng cong thành dấu hỏiTrên cao thăm thẳm không lời. Em đi lễ cùng tôiHớn hở vui như được về với MẹTình yêu xanh mát cuộc đời…
Nhà thơ Hoàng Quý quê Hưng Hóa, Tam nông, Phú Thọ hiện đang sinh sống và sáng tác tại thành phố Vũng Tàu. Ngoài làm thơ, ông còn viết phê bình, tiểu luận và sáng tác ca khúc có nhiều đóng góp cho nền Văn học, Nghệ thuật nước nhà. Ông nguyên là ủy viên Ban Văn học Công nhân Hội Nhà văn Việt Nam trước đây nên có nhiều liên hệ chặt chẽ với Chi hội Nhà văn Công nhân ngày nay. Văn nghệ Công nhân xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ của ông.