CHÙM THƠ NGÀY 8 THÁNG 3
HƯƠNG NẾP
Em như hương nếp thơm nồng
Ủ men thơ uống phiêu bồng trời cao
Tim tình loạn nhịp xôn xao
Hồn yêu đắm đuối ngọt ngào mắt trong
Vai tròn, mắt biếc, eo cong
Tóc mây tha thướt, lưng ong nõn nà
Chân thơ đánh võng la đà
Rượu mơ chưa uống thế mà đã say
Mơ màng chắp cánh phiêu bay
Say sưa mộng mị giữa ngày chiêm bao
Vươn hồn muốn với trăng sao
Tặng cho xinh đẹp lẽ nào em chê
Rượu nồng thơm thảo bùa mê
Nghiêng nghiêng miệng chén, môi kề môi son
Ngực tròn thây nẩy trăng non
Mắt dao cau ướt liếc mòn vẹt thơ
Si tình lạc lối giấc mơ
Tương tư bấm đốt, bao giờ bên nhau
Mong mình gặp lại đêm ngâu
Để ta mắc võng bên cầu đợi trăng
ĐÀN BÀ
Đã đành đỏng đảnh chua ngoa
Trăm năm cũng phận đàn bà đấy thôi
Tàn đêm trăng gục sau đồi
Đắng cay ấm ức trong lời thị phi
Đàn bà là chúa đa nghi
Bấc chì thiên hạ nói thì hóng nghe
Lập lờ bóng gió răn đe
Ghen ngầm bóng trúc, bóng me, bóng đào
Chồng xa là dạ cồn cào
Thâu canh hiu quạnh gió cào rách đêm
Dịu dàng nhân hậu ấm êm
Chân tình dung dị trầu têm mặn nồng
Có em mình được làm chồng
Dẫu cho nông nổi cũng không ngại mà
Đàn bà vợ của phái ta
Không em đố có ai là… trượng phu
GÁI QUÊ
Dịu dàng duyên dáng eo thon
Mắt quê như ánh trăng non mơ màng
Tâm thanh giếng mát giữa làng
Tóc đen, da trắng, rỡ ràng ban mai
Rộn ràng lên lối tương lai
Tự tin bước giữa rộng dài ước mơ
Tâm hồn xanh ngát ngây thơ
Niềm tin khát vọng vô bờ mênh mông
Tinh khôi như đóa hoa hồng
Hương thơm tươi mát trên đồng nắng hoa
Lửa tình trong mắt kiêu sa
Trái tim con gái nở hoa dâng đời
Hân hoan trong mắt vui cười
Hồn nhiên thơ hát muôn lời yêu thương
HƯƠNG XƯA
Mưa xuân giăng tím vườn cà
Bên hiên cây bưởi bung hoa trắng ngần
Nụ cười em thuở thanh tân
Sắc hương ngan ngát làng gần làng xa
Đương thì con gái tháng ba
Xuân lên mơn mởn như là đang yêu
Rập rờn cánh gió phiêu diêu
Tinh khôi hoa nở rất nhiều hương quê
Nửa đời phố bỏ bùa mê
Rưng rưng xuân gọi ta về ấu thơ
Ngạt ngào nưng nức giấc mơ
Chùm hoa em tặng đến giờ còn thơm
GIẺ XƯƠNG THỨ BẢY
Chỉ là một “giẻ xương” cong
Mà quan trọng lắm, bên trong tim mà
Dẫu em mãi cứ đàn bà
Thiếu em đố có còn là mùa xuân
Ái tình như khói phù vân
Mà bao sóng gió nợ nần bể dâu
Xa vời, đợi phía đêm ngâu
Tìm kim đáy bể… vì nhau tơ vò
Mười sông, chín suối, tám đò
Núi cao, vực thẳm vẫn mò sang nhau
Thẫn thờ tóc trắng màu lau
Nhớ mong đến độ thơ nhàu tương tư
“Xương sườn thứ bảy” thực hư?
Mà bao trai tráng ví như “nửa mình”
Chông chênh thắp ngọn lửa tình
Là em khô nỏ, cháy mình thành rơm
“Xương sườn thứ bảy” là cơm
No nê một kiếp thảo thơm… vợ mình!
NẾU KHÔNG ĐÀN BÀ
Nếu nhân gian không có đàn bà
Thì thế giới đàn ông buồn thảm lắm
Chẳng khát khao, chẳng còn mơ mộng
Và loài người chắc chắn sẽ diệt vong!
Nếu Bóng đàn bà thế gian không còn nữa
Thì thơ ta viết chẳng để làm gì
Ta bẻ bút, xé thơ, trau dồi võ
Để phòng thân giữa thế giới…kẻ khùng!
Nếu đàn bà bỗng nhiên biến mất
Đêm nuối tiếc viết thêm bài li biệt
Thay điếu văn ta khóc cả loài người
Rồi châm lửa đốt mình, thơ… tất cả!
Nếu nhân gian…nếu mà có thể
Xin triệu triệu lần đừng nếu thế trời ơi!
TIẾNG MƠ
Lả lơi liếc ngọt ánh tình
Trái tim náo nức thập thình lên mơ
Thân tằm chín khúc buông tơ
Chuốt câu thương nhớ dệt thơ tặng nàng
Đêm xuân trăng tãi ánh vàng
Thiên thanh như cũng mơ màng giống ta
Ngân hà cao hứng sao sa
Hình như cũng sáng hơn là hôm qua
Nụ hồng chớp mắt bung hoa
Tiếng chim thánh thót ngân nga gọi đàn
Dòng mơ ăm ắp chảy tràn
Thương yêu mở hội vô vàn… hoan ca!
A.N
Người gửi / điện thoại