Điện thoại: 0913 269 931 - Zalo: 0964 131 807 - Email: soncam52@gmail.com.
12342345456734565678
Chào mừng bạn đã đến với trang Điện tử "Văn nghệ Công nhân" của Chi Hội Nhà văn Công nhân

LÀNG CÒ (Chương 6+7)

Nguyễn Đạo Vinh

LÀNG CÒ

Chương 6

                                                          

Thăng và mẹ đang ngồi ăn cơm tối thì Xoan vào, vừa đến cửa, cô đã đon đả:

  • Cháu chào bác! Bác và anh giờ mới ăn tối ư? Nhà cháu dạo này hay ăn sớm, vì các em cháu đều tham gia vào phong trào kế hoạch nhỏ. Hàng tối đi kiểm tra các nhà nuôi trâu bò của hợp tác xã, xem đã cho ăn đủ chưa, chuồng trại có đủ ấm không. Gia đình nào không cho ăn, các em lại rút rơm bỏ vào, và che chắn lại chuồng trại cho ấm.

Bà Tường nghe Xoan nói vậy liền bảo:

  • Quý hóa quá, quý hóa quá. Ông bà nào nghĩ ra việc này giỏi quá, giỏi quá.
  • Anh Thăng nhà mình là người đề xuất ra đấy bác ạ.
  • Thằng Thăng nhà bác ư? Cái thằng cù lần cả ngày chả nói được câu gì hay mà lại nghĩ ra được cái việc ấy à?
  • Vâng đúng đấy bác ạ!

Chả là mấy hôm vừa rồi Thăng đi họp, được nghe huyện phổ biến về phương pháp chống rét cho trâu bò. Anh liên hệ với nhà trường, phát động phong trào kế hoạch nhỏ, đó là việc làm thiết thực nhất, lại vừa với sức của các em. Được nhà trường hưởng ứng phát động làm ngay.

Thăng ăn xong đứng dậy lấy tăm xỉa răng, và chờ mẹ ăn nốt bát cơm để dọn. Bà Tường dạo này ăn cơm hay nghẹn, cho nên ăn mãi mới xong được bát cơm. Bà phải có bát nước canh để cạnh, thỉnh thoảng lại chiêu một ngụm.

Xoan thấy Thăng đã ăn xong liền đi đến nhõng nhẽo:

  • Tối nay anh ra hướng dẫn và tập văn nghệ cùng bọn em nhé.
  • Anh phải đi đôn đốc các đội làm phương án cho kịp, còn công bố cho xã viên yên tâm, nếu sớm anh vào, muộn thì để khi khác.
  • Ứ ừ anh phải vào cơ.
  • Ừ được rồi, em đi ra chả các bạn chờ
  • Ứ, em muốn đi cùng anh cơ.

Mẹ Thăng đã ăn xong, bà buông bát đũa, đậy chiếc lồng bàn vào rồi nói:

  • Con bận thì đi đi, mai mẹ rửa sớm cho!
  • Thôi để con rửa luôn mẹ ạ! Đến sớm quá, có nhà bận họ chưa ăn cơm lại phải ngồi chờ. Vừa nói Thăng vừa bê mâm đi.

Xoan thấy Thăng bê mâm ra ngoài, cô cũng chạy theo. Đến bờ giếng cô thả gầu xuống múc rồi đổ nước vào chậu cho Thăng. Sau đó cô ôm lấy cổ Thăng nũng nịu:

  • Anh đi kiểm tra các đội xong, về ngay với chúng em nhé!

Rồi Xoan hôn chùn chụt vào hai bên má Thăng. Thăng nói:

  • Đừng thế em!

Vừa nói Thăng vừa đứng dậy, Xoan lại vòng tay ôm vào bụng Thăng.

  • Anh hứa đi!
  • Hứa thế nào cơ?
  • Hứa là phải ra chỗ bọn em tập văn nghệ.

Thấy Xoan cứ nhõng nhẽo mãi, anh đã hơi bực liền gắt:

  • Ừ thì ra.
  • Ừ thì ra, ừ thì ra. Nói thế mà nghe được?

Xoan đai đi, đai lại rồi bỏ đi. Thăng úp bát xong lên nhà lấy quyển sổ xăm xăm bước đi. Vừa đến cổng, bỗng có người nhảy ra ôm chầm lấy anh, anh nhận ngay ra Xoan. Thăng gỡ tay Xoan ra rồi dịu dàng bảo:

  • Anh nghĩ là em dỗi em đi rồi, mà đừng làm thế, nhỡ ai nhìn thấy xấu hổ lắm.
  • Kệ, ai nhìn cứ nhìn, em yêu anh em chả sợ.

Xoan càng xiết mạnh hai cánh tay vào bụng Thăng.

  • Thôi bỏ ra để anh đi.

        Thăng vừa nói, vừa lần nữa phải gỡ tay Xoan ra, anh đi thẳng xuống nhà bà Tuyển.

Nhà bà Tuyển đang ở là một ngôi nhà tranh một gian hai trái. Gian giữa để thờ cúng, gian phía đông làm buồng chứa thóc và quần áo, gian cạnh bàn thờ kê một cái giường tre. Hai đứa con một trai, một gái nằm bò ra giường học bài. Bà Tuyển đang cặm cụi với đống sổ sách ở chiếc phản giữa nhà.

 Bà Tuyển là gọi theo tên chồng, còn tên thật của bà là Nguyễn Thị Mùa. Bà trước đây xinh gái lắm, đã yêu cậu Sơn của Thăng mấy năm, lúc ấy cậu Sơn đang ở bộ đội, bốn năm trời chả có thư từ. Gia đình bà tưởng ông Sơn đã hy sinh, giục bà lấy chồng. Bà lấy ông Tuyển lúc đó ông đang làm kế toán hợp tác xã, ông đi bộ đội được hai năm thì có giấy báo tử. Bố mẹ ông Tuyền vẫn còn, dưới ông còn năm đứa em, hai trai ba gái. Miếng đất này là bà Tuyển được xã phân cho, sau khi ông Tuyển hi sinh. Bà xin bố mẹ chồng cho ra ở riêng, được bố mẹ chồng đồng ý. Năm nay bà đã ngót bốn mươi. Thăng bước chân vào nhà. Hai đứa trẻ nhìn thấy cất lời chào:

  • Cháu chào chú Thăng.

           Nghe thấy tiếng con chào, bà ngẩng lên ,Thăng đã đứng ở trước mặt, bà nói:

  • Tôi hôm nọ nghe chưa thủng giờ còn ngờ ngợ định lên hỏi chú xem, công trâu bò, phân, do vẫn như vụ trước chứ.

Thăng trả lời:

  • Vẫn vậy chị ạ, chị làm đến đâu rồi?
  • Tôi đã làm xong phần thóc công, giờ vào nốt thóc phân, thóc trâu bò thôi.
  • Chị làm nhanh đấy, có cần em hỗ trợ không?
  • Thôi cứ biết thế, khi nào cần chị nhờ sau. Thăng chào chị, xoa đầu hai đứa trẻ rồi xin phép đi.

Vừa đi Thăng vừa nghĩ, giá mà được dăm bà đội trưởng như bà Tuyển thì mình đỡ biết bao. Thăng rẽ vào nhà bà Tý lém. Bà Tý lém là đội trưởng đội hai đã sáu năm nay, bà thực thà vui tính nên ai cũng mến, chỉ mỗi tội văn hóa mới hết lớp ba bổ túc. Tuổi lại hơi cao, tính toán rất chậm nhưng được cái cẩn thận. Bà đang ngồi ở bếp đun nồi cám lợn. Nhà bà nuôi lợn sề, mỗi năm hai lứa cân cho hợp tác xã lấy thóc ăn. Mấy đứa con bà đã lớn, đều đi làm ở hợp tác, cho nên kinh tế nhà bà khá vững. Cũng dư dật đôi chút, bà thường cho anh em, hàng xóm vay mượn lúc giáp hạt. Bà là người xông xáo tích cực nhất, trong hàng ngũ các đội trưởng của hợp tác xã. Thăng đứng ở sân hỏi với vào.

  • Bà đang nấu cám à?

Bà Tý thấy có người hỏi liền quay ra.

  • Có phải chú Thăng đấy không?
  • Vâng, cháu đây. Cháu đến hỏi bà xem phương án của đội bà làm đến đâu rồi?
  • May quá, nhờ có anh cử cho mấy cháu đến giúp đỡ nên phương án của tôi đã hòm hòm rồi anh ạ.
  • Bà có cần hỏi, hoặc giúp gì nữa không?
  • Thôi cứ để thư thư hẵng hay. Anh vào nhà uống nước, tôi có chuyện muốn hỏi. Bà nhét nắm rơm to vào đáy nồi rồi đi ra sân. Vừa kéo Thăng vào nhà, bà vừa bảo - Anh với con Cúc có chuyện rồi hả? Tôi thấy dân làng dạo này đồn đại ghê quá. Cái con Cúc ấy chả có lập trường gì, nhìn thấy tý của đã tít mắt lại.
  • Bà đừng nói thế, oan cho người ta.
  • Oan, oan cái nỗi gì, các đài to kềnh đang ở gian giữa nhà nó kia kìa. Có vàng chả biết giữ ném đi, để cầm cục đất về.
  • Kệ họ.

Thăng nói xong định đi, bà Tý níu anh lại rồi hỏi:

  • À còn chuyện này nữa. Có phải con bé Xoan nó chài anh không ?
  • Không có thế đâu bà ạ!
  • Tôi dạo nọ cứ nghĩ anh cưới được con bé Cúc về làm vợ, để nó ở nhà thì mẹ anh đỡ khổ, ai dè cơ sự lại ra thế này. Thôi cũng là do số phận cả.

Thăng thấy mình đứng đây càng lâu, càng lún sâu vào câu chuyện, cho nên anh xin phép đi luôn. Bà Tý tiễn Thăng ra cổng còn cố vớt vát.

  • Phải động viên, an ủi mẹ cháu nhé!

Có lẽ đã hơn chín giờ, Thăng nghĩ vậy. Anh dừng lại phân vân xem có nên vào tiếp đội ông Dần nữa không, hay ra chỗ chi đoàn đang tập văn nghệ. Đứng lưỡng lự một lúc, anh quyết định quay vào nhà ông Dần.

Ông Dần năm nay cũng đã ngoài sáu mươi, tính tình hiền lành nhút nhát, nên hay bị vợ bắt nạt. Có hôm bà còn bắt ông phải nhịn cơm chỉ vì ông đã chót đánh rơi cái gầu múc nước xuống giếng. Thăng biết chuyện, liền nhảy xuống lặn một hơi, lấy chiếc gầu lên. Ông mừng rơi nước mắt, từ đó trở đi ông rất quý anh. Gặp anh ở đâu ông cũng chào rối rít. Vào đến nhà nhìn quanh, thấy mỗi đứa con gái út đang ngồi học bài, anh hỏi:

  • Bố đâu hả em?

 Con bé ngẩng đầu đáp:

  • Bố em bị cúm đang nằm kia kìa!

 Ông Dần nghe tiếng Thăng hỏi, liền mở chăn ngóc đầu lên hỏi:

  • Anh Thăng đấy ư?
  • Dạ cháu đây, cháu vào xem bác đã dựng được phương án chưa, bác ốm hả?
  • Đang làm dở lại quay ra ốm anh ạ. Cái tuổi già nó thế đấy. Tôi cố làm nốt vụ này rồi bàn giao cho bọn thanh niên nó làm. Già cả, mắt kém làm chậm lắm, anh ra uống nước!
  • Thôi bác đang ốm, bác nghỉ đi mai cháu đến!

           Nói xong Thăng đi luôn, phía sau có tiếng ông Dần nói vuốt theo:

  • Anh thông cảm cho tôi nhé!

Thăng đi thẳng ra chỗ chi đoàn tập văn nghệ, thấy các bạn đang tập múa sạp. Mỗi bên có bốn cô gái, hai tay cầm hai đầu cây nứa, dập lên dập xuống theo nhịp.  Hải đang đứng hát: sòn, sòn, sòn đô sòn….Một đôi đang cầm tay nhau nhảy là Côn, cậu con trai duy nhất mới mười sáu tuổi, vừa được kết nạp. Sinh cô gái đang học lớp tám cùng sóng đôi, thỉnh thoảng lỡ nhịp, bị cây nứa đập vào ống chân kêu inh ỏi. Tiếp sau là trận cười vang. Xoan hai tay chống mạng sườn đứng quan sát, hướng dẫn. Thấy Thăng đi vào cô liền chạy ra níu tay anh.

  • Anh vào đây em trao đổi một số vấn đề.

Cô kéo anh ra chiếc bàn ở đầu hồi nhà, mở sổ ra, Xoan bảo:

  • Em vừa cho các bạn tự đăng ký. Tổng cộng tất cả là mười tám tiết mục, hát đồng ca hai, múa bốn, song ca một còn đâu đơn ca. Anh với em song ca bài anh ở đầu sông em cuối sông nhé.

          Thăng ngần ngừ vì nghĩ rằng dân làng đang xì xào bàn luận về anh với Xoan, phần nữa giọng Xoan chua như giấm hát làm sao được. Nếu có hát chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ, nên anh từ chối thẳng. Xoan nghe thấy Thăng thẳng thừng trả lời như vậy, mặt cô đanh lại hầm hầm bỏ ra ngoài. Anh đứng lại một lúc rồi ra xem các bạn múa hát, cười đùa. Tâm hồn Thăng tự nhiên rạo rực phấn chấn, anh nhảy vào múa cùng các bạn.

Xoan cho các bạn tập đến mười rưỡi, sau đó tập trung lại rút kinh nghiệm, yêu cầu bạn nào còn yếu phải luyện thêm, cuối cùng là ý kiến của Thanh:

  • Hiện nay chị Cúc vẫn là bí thư, tôi đề nghị đồng chí Xoan đến nhà xem đồng chí Cúc ốm ra sao, nếu khỏi rồi thì mời đồng chí ra chỉ đạo.

Nghe Thanh phát biểu, Xoan tỏ vẻ không hài lòng, cô nói:

  • Đồng chí Cúc vừa là bí thư, vừa là tổ trưởng tổ sản xuất bèo dâu, bỏ làm, bỏ sinh hoạt ba bốn hôm nay, không báo cáo ai, ta coi như là phản bội đừng nhắc tới nữa.

          Ở dưới xì xào: “chị ốm đi làm sao được”. Xoan nghe thấy đứng bật dậy:

           - Ai bảo là Cúc ốm đứng lên tôi xem nào. Hôm đồng chí Thanh ra báo cáo Cúc ốm, tôi và đồng chí Thăng vào thấy cô ta đang ngồi tiếp giai. Ốm, ốm cái gì?

           Tiếng rì rầm rộ lên. Xoan thấy thế liền cho giải tán. Các đoàn viên ra về, vừa đi vừa thì thầm to nhỏ.

Thăng lững thững đi cùng các bạn, Xoan thu dọn sổ sách rồi chạy theo gọi:

  • Anh Thăng, anh đợi em với.

Thăng giả vờ không nghe thấy cứ đi, Xoan chạy đến nơi, vừa thở hổn hển vừa nói:

  • Anh ác lắm. Chết đi này, chết đi này.

Vừa nói cô vừa đấm thùm thụp vào lưng Thăng, Thăng cứ mặc kệ. Từ đấy về đến ngõ nhà Xoan, chẳng ai nói với ai câu nào. Khi chuẩn bị rẽ vào ngõ, cô dướn người cắn Thăng một cái vào tay. Vào trong nhà thấy mọi người đã ngủ, Xoan không dám bật đèn. Cô lần lần đi đến giường, chân đá phải mê thúng bố đan dở, cô làu bàu:

  • Thúng với chả mủng!

 langco1

 

Chương 7

 

Từ hôm Cúc được m k li chuyn ca Thăng và Xoan, mà dân làng bàn tán xôn xao. Sut my ngày tri cô gin Thăng lm, cho Thăng là thng s khanh. Chuyn từ trạng thái mong ngóng thương nh da diết sang căm gin tt đ. Chiu hôm đó cô nm suy nghĩ, mt con người như Thăng mà bây gi li đi mt như thế ư?  Biết tin vào ai bây gi? Cúc bật dy lao ra ngoài đnh đến nhà Thăng đ hi cho ra nhẽ, xong cô lại nghĩ, níu kéo làm quái gì cái loại người ấy. Thôi thì … thôi thì đành chấp nhn đi theo s phn vy, mà biết đâu cuc đi mình sau này li sung sướng hơn thì sao?  Cả xã này, và c cái huyn này na, đã có ai bng Tu chưa? Ca ci thì vô biên, li có bố làm to. Chưa biết chng, cưới xong, b chng li xắp xếp cho một chân ở huyn.  Chuyn đó cũng có th lm ch. Càng nghĩ cô càng gin Thăng, cho Thăng là người ph bc. Cúc chỉ thương mẹ Thăng, khi Thăng đi làm nghĩa v thì bà s sống ra sao? Âu cũng là số phn con người ta c thôi! Cui cùng cô tc lưỡi: Thôi thì cứ nhắm mắt đưa chân vậy!

Tiếng xe máy đỗ xịch ngoài sân đã cắt ngang những suy nghĩ của cô, cô biết là Tu  đến, vừa lúc đó có tiếng mẹ Cúc hỏi:

  • Anh đèo hòm gì to vậy?
  • Con chào bác, con tưởng không có ai ở nhà con đang băn khoăn không biết làm thế nào để bê được chiếc đài này xuống May quá, bác giúp con một tay.

Tu dựng chân chống, cởi dây chun, rồi bảo bà Hoàn khênh một đầu. Đặt đài xuống đất, Tu dồn dập hỏi:

  • Em Cúc, em Cúc đâu hả bác?
  • Em nó ốm từ hôm anh sang chơi. Hôm nay tôi về sớm để đun cho nó nồi lá xông.
  • Chết chửa! Con không biết Cúc ốm, mà sau hôm đến chơi con lại đi Hải Phòng lấy hàng. Con mang cái đài này sang để gia đình mình nghe cho sướng. Thôi để con vào xem em ra sao?

Nói rồi Tu đi nhanh vào buồng.

Cúc nằm im không nhúc nhích cô nhắm mắt giả vờ ngủ. Tu vào đến nơi vỗ vỗ vào người Cúc rồi hỏi:

  • Em đã đỡ chưa?

Tu hỏi đến câu thứ ba Cúc mới giả vờ dụi mắt, Tu kéo bàn tay Cúc đặt vào bàn tay mình, một tay sờ vào trán Cúc, Cúc rụt tay ra khỏi tay Tu. Tu lồng tay trái xuống gáy Cúc nâng lên, tay kia choàng sang bên ôm Cúc vào lòng hôn lên mặt lên ngực, rồi đưa tay lần lần xuống bụng dưới. Cúc thò tay xuống tóm chặt bàn tay Tu, nói:

  • Đừng anh!

Cô vội vùng dậy lê người ra xa tầm với của Tu, bẽn lẽn:

  • Nếu anh yêu em thật lòng thì làm sao phải vội vàng thế, trước sau gì cũng là của anh. Người em bẩn lắm, mấy ngày nay chưa tắm, hai nữa em lại đang thấy tháng.

Nghe thấy vậy Tu bảo:

  • Tý em xông cho người khỏi hẳn nhé, anh về, tối anh sang.

Nói rồi Tu đi ra mở đài.

Mẹ Cúc bê nồi nước xông đặt lên giường, bảo Cúc ngồi rồi trùm chiếc vỏ chăn kín người. Cúc há mồm hít lấy hít để mùi tinh dầu xả, hương nhu, lá bưởi, lá tre cô cảm thấy người nhẹ nhõm thanh thoát dễ chịu hơn.

 Ông Hoàn vác cuốc về tới sân, nghe tiếng đài nói oang oang trong nhà, ông liền buông mấy lời trống không:

  • Lại ở đâu ra thế này,? Mẹ con bà cũng đến chết vì hám của thôi.

Ông cất chiếc cuốc, rồi ra đầu hè ngồi nghĩ ngợi.

                                                          ***

Lão Thông đang lim dim trên chiếc ghế tràng kỷ, nghe thấy tiếng xe máy của Tu đi vào, lão vội vàng choàng dậy hỏi:

  • Mày đèo cái hòm gì đi đâu đấy?

          Tu bực mình vì mất của mà vẫn chưa được sơ mú gì, lại bị lão Thông căn vặn, tra hỏi một cách vô cớ. Tu cáu kỉnh trả lời:

  • Đem đến chỗ cần đem chứ đem đi đâu?

          Lão Thông thấy thái độ của Tu như vậy, liền thay đổi trạng thái. Lão đưa ra một câu vừa cợt nhả, vừa mang tính chất xoa dịu:

  • Thế nào, đã cắn chưa?

Vừa hỏi, lão vừa nhìn Tu cười hềnh hệch. Tưởng nói ra câu đó sẽ làm Tu bớt giận. Nào ngờ, câu nói ấy của lão lại như một mũi dao đâm thẳng vào tim Tu, làm cho Tu càng điên tiết hơn. Tu sừng sừng, sộ sộ quay ngoắt lại, choảng cho lão một trận:

  • Nói thực cho ông biết nhé. Thằng này đã ra tay thì kể cả có kênh kiệu đến mấy cũng phải đổ. Chẳng qua là tôi lo cho mẹ tôi ở nhà, ốm đau không có người chăm sóc, nên tôi mới nhờ đến ông. Chứ.. chứ còn...

 Thông mặt đỏ tía tai và hết sức kinh ngạc khi nghe Tu thốt ra những câu như vậy. Lão nghĩ: ‘‘Thằng này giở mặt nhanh thật’’. Lão vùng vằng đứng dậy rồi vừa đi, vừa nói:

  • A! Định qua sông đấm bòi vào sóng có phải không ? Định tráo trở, dở mặt hả? Tao sẽ, tao sẽ….

Nói đến đó lão chợt nghĩ, mình nóng giận quá sẽ xôi hỏng bỏng không. Lão đành bấm bụng, hậm hực, cắp đít ra về.

Tu vào nhà tắm, dội nước ào ào. Cơn bốc hỏa nhất thời ban nãy đã dịu bớt phần nào, Tu lẩm bẩm, mất toi chai rượu, cái đài, trị giá hai thứ tính ra vàng cũng phải dăm chỉ. Chưa xơ mú được gì, lại còn tra hỏi, lục vấn. Chả được cái nết gì, chỉ được cái moi ăn, mơi của. Đã thế … đã thế ông cho nhịn.

Tu tắm xong, mặc quần áo, chải đầu bóng lộn, ngồi lên xe, phóng như bay đến phố huyện, làm chầu thịt chó giải đen. Tu nghĩ đến tối qua, mình vần con bé dưới nhà hàng Cầu cảng gần hết đêm. Con bé sợ quá chắp hai tay van như tế sao, làm Tu phải bỏ dở cuộc. Sáng nay chở hàng về đến Sặt, lại bị một bọn chặn xe xin đểu mới cay, cái lão Thông, việc chưa đâu vào đâu mà đã định đòi cái nọ, cái kia. Thôi nếu công việc của mình trót lọt, cưới được con Cúc rồi thì thí cho lão cái xe đạp cho khỏi điếc tai, để ở nhà thì ông bô cũng lại cúng cho ả nào đấy chứ chả còn. Tu tợp nốt chỗ rượu, trả tiền xong phóng xe về nhà Cúc. Cúc lúc này cũng vừa ăn cơm xong, đang ngồi thủ thỉ với mẹ. Nghe thấy tiếng xe của Tu, cô liền đứng dậy định đi vào buồng, nhưng bị mẹ giữ lại, bà nói:

  • Đừng làm thế con, chả gì nó cũng hết lòng với con rồi.

Bà Hoàn nói vừa dứt thì Tu đi vào.

  • Con chào bác! Cúc xông được chắc cũng đã nhẹ nhõm rồi nhỉ? Bác trai con đi đâu?

Bà Hoàn ấp úng mãi mới trả lời được vì Tu tuôn ra một tràng dài:

  • Anh vào đây, ông ấy vừa sang cụ Hồng hỏi mua cần giống về cấy. Cúc đứng lên pha nước để anh uống đi con.

Cúc cho nửa gói chè mà mẹ mới mua hồi chiều, cô với tay định cầm chiếc phích lên rót. Tu bảo:

  • Em để cho anh - Nói rồi Tu cầm phích nước rót vào ấm, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm ngực Cúc. Nước tràn ra mặt bàn rồi chảy xuống chân, Tu mới sực tỉnh. Tu nói để chữa thẹn -Vì em đấy! Vì em mà anh xuýt bỏng chân. Anh mà bị bỏng là anh bắt đền em đấy!

          Cúc lấy miếng giẻ trong ngăn bàn ra lau. Tu đặt bàn tay của mình đè lên tay của Cúc rồi từ từ luồn tay kia ra sau lưng Cúc, kéo Cúc ngồi sát. Cúc thò tay xuống gỡ bàn tay Tu đang cố xiết mạnh vào mạng sườn mình. Bàn tay của Tu mịn màng làm sao, nhưng Cúc cảm thấy nó cứ lành lạnh thế nào, chứ không toát ra sự ấm áp, sự trân trọng và đáng tin cậy như ở Thăng. Cúc giật mình, thảng thốt, mặt hơi tái tái, làm cho Tu cũng cảm nhận được phần nào, Tu hỏi:

  • Em bị lạnh phải không?
  • Không em không sao, anh rót nước uống đi. Như sực tỉnh Tu cầm ấm nước rót hai chén, rồi đưa Cúc một chén. Em uống đi cho ấm bụng.

Cúc đưa tay đón chén nước, cô đặt xuống bàn rồi nói:

  • Em không biết uống đâu, uống thì mất ngủ chết.
  • Tập uống cho quen, để khi về nhà anh còn biết pha nước cho cụ Bô chứ.

           Nghe Tu nói đến đây Cúc ngồi im, hình ảnh của Thăng lại hiện lên, nó cứ lởn vởn trong đầu. Tu đột ngột hỏi:

  • Sao không mở đài cho nó hát mà lại tắt đi hả em?
  • Bố em bảo tắt cho thằng Tý nó học
  • Em thích nghe nhạc gì để anh mở.

          Vừa nói Tu vừa ấn nút chỉnh sóng, lúc sau tiếng nhạc xập xình từ đôi loa phát ra. Tu đứng giữa gian nhà rún rẩy. Khi hưng phấn anh ta nhảy, nào Vals, nào Ros .. quên cả chuyện trò với Cúc. Vì thế lúc này, Cúc dành tất cả mọi suy nghĩ của mình, về những kỷ niệm trước đây, khi Thăng đến chơi, cô cảm thấy có phần tiếc nuối. Ngồi một mình mãi, có cảm giác như bị bỏ rơi, Cúc liền đi xuống bếp. Bà Hoàn ôm một đon rạ vào để mai dậy sớm nấu cám, nhìn thấy con ngồi thu lu trong xó, bà liền hỏi:

  • Ô hay, sao phải xuống chúi ở đây?
  • Mẹ lên mà hỏi anh Tu ấy. Chả hiểu sao, cứ gần anh ấy là người con lại run bắn, không có cảm giác ấm áp, êm dịu như khi ngồi nói chuyện với anh Thăng.
  • Đừng có nhắc tới tên thằng sở khanh ấy!

 Hai mẹ con đang nói nhau ở trong bếp, thì ngoài sân có tiếng quát to: 

  • Giờ này còn không để hàng xóm ngủ hả? Mở đài ầm ỹ để khoe à? Không sợ dân làng người ta iả vào mặt à? Sung sướng quá. 

          Vừa quát ông Hoàn vừa đi vào nhà, nhìn thấy Tu đung đưa, nhún nhẩy. Ông liền hạ giọng:

  • Thôi khuya rồi, để cho hàng xóm ngủ, mai còn ra đồng chứ.

           Tu nhìn thấy ông Hoàn liền vặn nhỏ chiết áp, rồi cất lời chào:

  • Con chào bác, bác đã về ạ ! Con xin lỗi vì mải mê quá!

        Nghe thấy tiếng quát của ông, bà Hoàn hốt hoảng chạy lên. Sợ ông cáu giận thì hỏng hết chuyện. Cũng may ông chỉ quát tháo vài câu như vậy, rồi ông lên phản nằm, để mặc hai mẹ con ngồi tiếp chuyện. Cúc ngồi một lúc, thi thoảng lại ngáp ngắn, ngáp dài như có vẻ buồn ngủ. Cô xin phép mẹ, chào Tu rồi đi vào buồng, Tu dặn: 

  • Mai ở nhà anh sang đưa em đi chơi, nhân thể mua sắm một vài thứ nhé!

           Cúc nghe Tu nói, cô cảm thấy bất an cộng với trong người chưa được khỏe, liền dùng kế hoãn binh:

  • Anh thư thư vài hôm đợi em khỏi hẳn đã.

           Tu tiu nghỉu ra về. Liền sau đó, ngày nào Tu cũng đến hai ba lần. Tu dùng quà cáp và những lời lẽ ngon ngọt để mua chuộc. Tình cảm giữa Tu và Cúc đã có những biến chuyển đáng kể.

                                                         * * *

 

Cúc với v mt bun rười rượi quy đôi quang gánh đi qua trước mt Thăng. Lúc này Thăng đang trao đi vic gì đó vi ông Dn. Lát sau Thăng ngẩng đu lên thì Cúc đã đi mt đon khá xa. Anh tn ngn đng nhìn mãi đến khi bóng Cúc đã khut sau rặng khúc tần.

Cúc ra đến đồng, các bạn nhìn thấy nhao nhao gọi:

  • Chị Cúc, chị Cúc ra đây làm với bọn em. Ôi trông chị dạo này gầy đi nhiều, da lại xanh nữa chứ.

          Cúc xắn quần lội xuống ruộng, mấy con đỉa trâu to bằng ngón tay cái ngửi thấy hơi người đang nhấp nhô bơi đến. Hai con bám vào ống chân, Cúc nhổ bãi nước bọt vào tay rồi vuốt chúng ném đi. Bèo đã được san ra thành hơn tám mẫu. Mấy bạn thấy Cúc cứ lặng yên làm, cho nên cũng chả ai dám bắt chuyện.

Xoan gánh đôi xảo ra đến đầu ruộng, nhìn thấy Cúc đang làm liền lảng đi chỗ khác. Bỗng Hoài cất tiếng:

  • Chúng mày hôm qua ăn canh hến hả, mà im như thóc cả lũ, nói chuyện đi cho vui. Thế rồi cả cánh đồng lại rộn lên tiếng cười của các cô.

Cúc ngẩng lên nhìn mọi người, nhìn đám bèo dâu trước mặt, cô giật mình, cây bèo hình như nhỏ lại xác xơ thì phải. Vốc nắm bèo lên bóp chặt rồi mở ra xem, ôi bèo nhiều sâu quá. Cô gọi Xoan.

  • Xoan ơi, Xoan ơi, Xoan hôm nay các bạn có đi làm không?

Hoài và Thanh cùng trả lời:

  • Có đấy chị ạ!

          Thanh chỉ tay về phía Xoan. Cúc vừa gọi vừa vẫy, một lúc sau Xoan mới đi ra, Xoan giả vờ hỏi:

  • Đã khỏi ốm rồi hả, có việc gì đấy?

- Bèo nhiều sâu quá, cậu về xin thuốc để chiều mát phun không thì hỏng hết.

          Xoan nghe Cúc nói vậy, liền nhẩy tót lên bờ đi thẳng về về trụ sở, đúng lúc ban quản trị đang họp với các đội trưởng. Cô xồng xộc đi vào rồi giật giọng gọi:

  • Anh Thăng, anh ra ngay, bèo sâu hết cả rồi.

Chủ nhiệm Cẩm thấy vậy liền bảo với Thăng:

  • Cậu lấy xe của mình ra kiểm tra xem có đúng vậy không? Mời cô Xoan ngồi tạm xuống đây.

           Thăng nhảy phốc lên xe, đạp như bay ra ruộng bèo. Tới nơi anh quẳng xe, xắn quần lội xuống ruộng, vơ nắm bèo vắt kiệt nước, sâu bò nhung nhúc trên tay. Về đến trụ sở Thăng nói:

  • May quá, cô Xoan phát hiện kịp thời nếu không tám mẫu bèo đi đứt.

Nghe Thăng nói vậy chủ nhiệm Cẩm đứng lên dõng dạc tuyên bố:

  • Thay mặt ban quản trị hợp tác xã, tôi nhiệt liệt biểu dương tinh thần của đồng chí Xoan. Đề nghị mọi người hoan hô. Tiếng vỗ tay lốp bốp rộ lên. Cẩm nói tiếp: - Thưởng cho đồng chí Xoan năm mươi công, vì có thành tích phát hiện sớm sâu phá hoại, đề nghị bà Tý ghi vào sổ.

          Bà Tý nghe chủ nhiệm Cẩm nói vậy liền đốp lại:

  • Chủ nhiệm thưởng cho ai cái gì thì thưởng, nhưng phải có giấy, không có mai kia biết đâu mà lần.

Chủ nhiệm Cẩm liền lấy bút, ngoáy ngoáy vài chữ vào mảnh giấy con con bằng hai ngón tay rồi đưa cho bà Tý.

Thăng kéo Xoan sang bộ phận kế toán, lấy hóa đơn thuốc xong anh dặn:

  • Chiều phải phun ngay nhé!

         Xoan la cà ngồi hết chỗ nọ đến chỗ kia, gần trưa cô mới đi ra, thấy chị em đang kéo nhau về. Xoan gọi tất cả lại để phân công:

          - Thanh, Hòa, Tâm chiều đi phun thuốc sâu, còn đâu be gon tát nước.

          Tổ làm bèo giờ đây tự dưng chia thành hai nhóm, nhóm đi về trước có Xoan, Hoài, Hòa, Tâm còn một nhóm gồm Cúc, Thanh, Côn, Hoa, Tân đi sau.

Thăng về phòng họp công bố nốt một số việc cần làm gấp, như gieo bổ sung thêm mạ, đôn đốc xã viên sửa mương máng thật khẩn trương, để còn đưa nước vào tưới cây vụ đông. Cuối cùng anh đề xuất với ban quản trị, sớm tìm người thay thế để anh bàn giao. Chủ nhiệm Cẩm nghe Thăng phổ biến xong ,liền đứng lên nói:

  • Tất cả các vấn đề đồng chí Thăng vừa nêu, yêu cầu các đội cần khẩn trương đôn đốc xã viên làm cho tốt. Riêng tìm đội trưởng, bầu bổ sung người vào ban quản trị, cứ để tôi lo, bởi việc này còn phải xin ý kiến thường vụ đảng ủy.

                                                                                            N.Đ.V

 

 

 

In bài viết
Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung

 
Thống kê truy cập
Đang truy cập: 50
Trong ngày: 221
Trong tuần: 947
Lượt truy cập: 435572
BẢN QUYỀN THUỘC CHI HỘI NHÀ VĂN CÔNG NHÂN
Điện thoại liên hệ: 0913 269 931 - 0855 890 003 
Email liên hệ: Nhà văn Cầm Sơn: soncam52@gmail.com 
- Nhà Lý luận Phê bình Vũ Nho:  vunho121@gmail.com 
 
ĐƠN VỊ TRỰC THUỘC HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM VÀ TỔNG LIÊN ĐOÀN LAO ĐỘNG VIỆT NAM
- Chịu trách nhiệm xuất bản: Nhà thơ Lê Tuấn Lộc - Chi hội trưởng.
- Chịu trách nhiệm nội dung: Nhà văn Cầm Sơn - Trưởng Ban Truyền thông
- Cố vấn: Nhà văn, nhà Lý luận Phê bình Văn học - Phó Giáo sư, Tiến sĩ Vũ Nho.