Dòng thơ ấu
Tuổi ấu thơ
Mặc quần thủng đít
Cùng bạn trẻ nhà bên chơi quanh rãnh nước
Rủ nhau bắc những nhịp cầu
Bằng rọc khoai, rọc chuối chặt vườn sau
Những chiếc cầu
Rọc khoai, rọc chuối
Nối liền tuổi thơ
Dưới dòng thuyền thả lá tre
Theo nhau đổ ra sông cái
Vậy mà đứa nào cũng khoái
Cùng nhau mơ đến ngày mai:
Tao sẽ là kiến trúc sư bắc những cây cầu thật to, thật dài
Hơn cả cầu Long Biên Hà Nội
Tao sẽ vào hàng hải
Lái những con tàu xuyên đại dương
Tao sẽ đi hàng không
Tao sẽ...
Tao cũng sẽ...
Cái thằng này
Ơ hay!
Tuổi ấu thơ trôi nhanh như bay
Lũ chúng tôi lớn lên lúc nào không biết
Rãnh nước sau nhà trở lên nhỏ hẹp
Thyền lá tre không chở nổi tâm hồn
Thế rồi đạn bom trút xuống mái trường
Thế rồi chia tay mỗi người một ngả...
*
Bốn mươi năm
Bao nhiêu mộng ước đã thành xưa
Bạn ơi?
Có dòng sông nào đẹp như rãnh nước tuổi thơ
Có cây cầu nào lung linh như cây cầu rọc khoai, rọc chuối
Có con tàu nào bồng bềnh bằng con tàu lá tre, lá ruối
Có tuổi nào bằng tuổi mộng mơ
Mặc quần thủng đít!
Quê
Tôi là con của quê hương
Lớn đi công tác, nên thường xa quê
Lâu lâu một bận tôi về
Hoặc khi giỗ tết, hoặc khi mùa màng
Đón tôi cây gạo đầu làng
Hoàng hôn giếng đá trăng vàng bóng em
Tôi đánh tiếng tự ngoài thềm
Mẹ tôi sờ soạng cầm đèn bước ra
Mỗi năm mẹ một thêm già
Lưng mẹ còng xuống, hiên nhà cao thêm
Mẹ cho tôi bát cơm thơm
Cùng là khúc cá đắp đơm ngoài đồng
Canh rau ngót ấy nhà trồng
Tôi quên mời mẹ, mẹ không trách gì
Bà con nghe tiếng tôi về
Chén trà điếu thuốc giãi dề mừng tôi
“Tuổi Tỵ cháu đã ba mươi
Mẹ già cháu phải tìm người liệu xa
Trâu ta ăn cỏ đồng ta...”
Tình quê đượm với chén trà hương ngâu
Trăng vàng giếng đá đêm sau
Có đôi đầu chụm vào nhau thầm thì...
Người gửi / điện thoại