Lê Tự
MÙI ĐỜI 9
Tôi đi xem mắt. Tới điểm hẹn. Kìa, quán Cà phê Con Cóc. Cà phê thơ, góc trái công viên Thanh Niên. Con cóc nhảy ra, con cóc nhảy vào. Con cóc là cậu ông Giời. Đèn nhấp nháy, nhạc du dương. Một bài hát tình ca quen tai đượm mầu chiến thắng. Lạ à nha, mấy khi quán cà phê bật nhạc bài ca ngày chiến thắng. Có nhẽ cũng hay, khách đã nhàm tai những giai điệu “Lan Điệp” hay như “Đắp mộ cuộc tình” ...
Nàng tới, sexy hơn tôi tưởng. Đàn bà sexy dễ quyến rũ đàn ông. Đó là một quy luật bẩm sinh, cũng là sự mất dạy. Nàng lắc đầu, nghiêng vành mũ trắng, kèm nụ cười nửa môi.
Em cười không phải là cười
Tại môi úp hớ hênh mười cái răng.
Nàng như thiên thần thời 4.0. Hồn tôi bị hút lên chín tấng mây. Ông Thiệp bảo, gái đẹp và vĩ nhân đều hiếm như nhau. Cách nghiêng nón toát lên phong cách con nhà gia giáo. Tôi gật đầu mãn nguyện. Hoan hô chương trình mối mai. “Trên đời có bốn việc ngu/ làm mai, nhận nợ, gác cu, cầm trầu”. Bạn tôi ngu ư? Tiến sĩ thần học làm mai mối có ngu không? Đối diện tôi, nàng chắp tay “A Di Đà Phật”. Có gì đó quen quen. Nghĩ mãi không ra là sao nhỉ. Đểu thật, tư duy loạn cảm xúc. Gái đẹp làm mất định vị sự đời. Tôi không đểu, Nàng không đểu, thời kỳ đổ đểu lên ngôi.
Tôi gọi nâu đá. Nàng kêu sinh tố bơ. Tôi gắm Nàng qua mầu nắng nhạt. Rất đẹp, khuôn mặt hình trái xoài, màu gạch non phơn phớt. Cái cằm lẹm ấn tượng. Cái mũi đã được nâng lên chút đỉnh, dọc dừa. Nàng cười chúm chím, kiểu đạo diễn ảnh độc quyền. Hình như vành lợi bị cắt bớt phần chân khiến những cái răng dài ra đôi chút. Chính thế, nàng ưa cười nửa miệng.
Con người khi mới sinh ra
Thì lợi sinh trước răng đà sinh sau.
Không có tội tình gì! Tại bọn truyền thông móc cống!
Những cô gái mặt bầu bĩnh rất khó đoán tuổi. Ai hỏi tuổi đàn bà thời 4.0. Phi công nhan nhản, máy bay hiệu Dacota không nhiều. Thời kỳ hoảng loạn nhân cách. Chó ngao Tây Tạng xuống giá không phanh. Một đống trai bao xếp hàng chờ cái gật đầu của mụ đàn bà vú mướp nhưng rủng rỉnh. Sẽ có kẻ quyết định nhảy cầu sau cái lắc đầu tàn nhẫn. Đàn bà muôn năm! Ông Lôi Ku Ra Đốp bên Liên Xô vẫn miệt mài làm những bài thơ tình nhạt thếch. Nàng liếm mép, nhấm thìa sinh tố bơ. Cái lưỡi đỏ, nhọn hoắt điệu nghệ. Cái lưỡi thuận cho việc làm tình. Hình như vòng hai của Nàng hơi thừa mỡ.
Tôi giật mình, chắc chắn có gì đó sai sai. Gái tân không thể có vòng hai mỡ màng như vậy. Nơi nào, ở đâu cũng có dối trá và lừa lọc. Thằng bạn mai mối lừa tôi không? Hai miếng mỡ lòi ra hai bên lườn Nàng. Tôi suy dinh dưỡng, thấy mỡ là thèm. Quân tử không quan trọng hạ cấp, hãy nhìn vào mặt đàn bà. Lại một khái niệm bổ sung cho môn triết học, trái truyền thống. Các cụ bảo to lờ hơn đẹp mặt! Môn phê bình văn học cụ thể hơn.
Nàng nghĩ gì về tôi ư? Không biết. Nàng mím môi, kín như bưng, ánh mắt thăm dò. Em thấy anh thế nào? Nàng nhấp ngụm sinh tố. Đẹp giai khoai to! Nói xong không cười. Điều đó khẳng định sự nghiêm túc. Tôi chợt thấy vui. Thích khen là bản năng đàn ông.
Tình yêu là gì? Nàng bảo đó là câu hỏi ngu ngốc nhất. Các cụ nói tình yêu là sự đồng điệu tâm hồn. Nàng phẩy tay, tởm, các cụ nói ngu lắm. Nàng vỗ tay. Hoan hô cách mạng tình dục. Một gã đàn ông say khướt cỏ bợ, leo lên bụng mụ đàn bà, nhấp nhô chọc ngoáy, đó chẳng phải là tình yêu đích thực hay sao! Kết thúc tình, phóng tinh. Nàng nói như nhà hiền triết thời Phục Hưng. Không hẳn. Nàng nói như ông giáo nói. Còn nhớ ông thầy giáo giảng giải về phân hữu cơ. Hố xí tự hoại giết chết nền nông nghiệp truyền thống. Hãy quay lại đề tài tình yêu thôi. Thời gian bị phí phạm bởi những đề tài tầm phào.
Thơ văn tiến đã bao xa
Hôn nhau vẫn cũ như là ngày xưa...
Ngu như chó!
Tôi kể cho Nàng chuyện tình của Romeo và Juliet. Nàng cười ngặt nghẽo như trong nhà thương điên. Trâu Quỳ ở phía nam Hà Nội. Câu chuyện ấy đã giết chết bao kẻ đần độn, anh nhỉ. Romeo là một gã nghèo kiết xác nhưng sĩ diện cực đại. Giới chuyên gia thẩm mỹ xếp “bệnh sĩ” thuộc hệ nan y không có thuốc đặc trị. Đã có thông báo trao giải Nô Bem cho ai phát minh ra thuốc trị bệnh sĩ. Juliet phát hiện ra sự thật thì đã muộn. Thương cảm cho một tâm hồn mong manh. Sự cả tin đều phải trả giá ở mọi thời đại. Đả đảo bọn tư bản chủ nghĩa! Lạy chúa, trước khi xa lìa thế giới Juliet còn kịp tỉnh ngộ, thều thào: Vật chất có trước tinh thần có sau” ...
Tôi ôm ngang mông Nàng. Hôn môi đi anh! Đừng mò vào phần dưới đàn bà, bỉ ổi lắm. Tôi nói, em yêu, chiếm thể xác đàn bà là việc dễ, chiếm tâm hồn mới là việc khó. Nàng gật gù tán thành. Ô sờ kê. Việc nào dễ làm trước đi anh! Thể xác em sắp nhẽo ra rồi!
Chúng tôi đi lang thang trong công viên. Công viên Thanh Niên. Tởm vãi chưởng. Bao cao su vứt đầy gốc cây. Oh my god! Thằng bé quần xà lỏn chào hàng: Chú ơi, mua không, bao OK gai chính hiệu Thái Lan! Tôi lắc đầu. Hai con sói, có không? Thằng bé bám theo. Nàng bảo hãy đọc thơ về đồng tiền đi anh. Tôi đọc:
Quy ra cũng bởi đồng tiền
Mà ta ăn ở ác hiền với nhau
Thế gian sướng trước khổ sau
Người thân bè bạn có đâu thương tình...
Nàng cười khanh khách. Thơ chán nhỉ, chẳng có tí ẩn dụ nào. Nàng bảo, đấy không phải thơ đâu. Mấy câu nhảm nhí của kẻ nghiện tiền. Tôi đặt tay lên vai Nàng, nửa ân tình nửa sàm sỡ. Chúng tôi tiếp tục đi. Bơm tiêm dính máu lềnh trên ghế đá. Nàng khạc nhổ. Anh hãy chửi một câu đi. Tôi lắc đầu, chưa từng chửi ai bao giờ. Nàng bảo vậy để em chửi. Đời ơi là đời. Tổ sư đời. Tôi cười nhăn nhó. Em chửi như Chí Phèo. Nàng cấm tôi xúc phạm Chí Phèo. Cụ Phèo hiện có bao nhiêu là bao nhiêu đệ tử trân truyền. Tôi hiểu Nàng nghĩ gì. Cụ Chí đã thọ hơn trăm tuổi. Mới có luận án tiến sĩ nghiên cứu đề tài bát cháo hành Thị Nở, biết chưa? Tôi thảng thốt, kinh nhỉ! Nàng khó chịu, nhổ nước bọn vào mặt tôi, anh cũng ngu như các cụ!
Thằng bé bán bao cao su dạo vẫn bám theo. Nó không hiểu gì thơ cả. Nàng mở ví vội vàng. Tôi bảo mua 2 chiếc. Thằng bé cám ơn rối rít. Nó nhìn tôi khích lệ. Chú ơi, cố lên nha! Nhét tiền vào túi quần, nó thì thầm vào tai nàng, 2 bao thì yếu sinh lý, dẹp sớm khỏi ruồi.
Nàng chỉ tay về phía nhà nghỉ, đèn nhấp nháy. Ngã 5 chuồng chó. Nàng bảo chỉ có loài chó mới yêu hết mình.
Tôi ôm Nàng. Nhẽo thế. Dạ thưa, kính trình quân tử, em single mom. Tôi ngoạc mồm chửi, thằng bạn khốn nạn. Quân lừa đảo. Quân lừa tình. Nàng ngoác mồm cười, ngặt nghẽo. Em đã lừa được gì đâu. Những cái răng dài quá khổ phô diễn thô thiển. Thằng nào lừa em? Không, em lừa nó. Đời hay lắm cơ, đàn ông là thóc mà cứ nghĩ mình gà. Vâng, kỹ năng đổ vỏ ốc. Đó là ân huệ của thượng đế dành cho con cháu A Đam. Tôi buột mồm chửi, Ê va ơi, khốn nạn!
Nàng muốn ăn đặc sản biển. Hợp ý tôi. Chúng tôi vào nhà hàng “Sao Biển” Nàng gọi món hàu nướng bơ. Hàu to nhỉ. Ăn thua gì. Có chỗ hàu to bằng cái đĩa. Húp đi anh! Nàng bảo ăn hàu sống mới ngon. Tởm! Nàng gọi thêm 10 con nữa. Quân tử tập ăn sống đi nha. Nàng bẻ con hàu, moi ruột nhét vào mồm tôi, suýt nôn.
Nàng nghiêm túc: Ký hợp đồng góp gạo góp tình không anh? Tôi đọc câu thơ: Khi mê dâm chỉ là dâm/ Ngộ ra mới thấy trong dâm có tình...Nàng khen nức nở. Hay! Thơ phải thế chứ. Nàng ơi, hãy thật thà với nhau đi. Hãy kể về sự tích gà mổ thóc cho anh nghe! Nàng bắt đầu kể, vui buồn lẫn lộn. Tốt nghiệp đại học, em vào ngành giải trí tự do, thu nhập cao hơn công chức. Lão tri phủ vào động chơi, đánh rơi cái các vi zít, em nhặt được. Một cú phôn nắn gân, mặt lão xanh như đít nhái, chấp nhận nôn ra 10 tỉ cho em xử lý hình ảnh. Hết chuyện. Câu chuyện cổ tích thời 4.0. Ôi, Nàng khốn nạn thế là cùng. Nàng bảo em khốn nạn, lão trí phủ khốn nạn, hòa một đều. Lão muốn giữ cái ghế. Cái ghế đẻ ra trứng vàng, em muốn có tiền, thế thôi. Tôi lắc đầu, không hiểu. Nàng ngán ngẩm, hoan hô sự ngu lâu. Nàng bảo muốn có bạn tình ngu như tôi. Tôi bảo muốn có một tình yêu chất phác. Nàng cười mỉa mai, làm gì có thứ tình yêu đó mà tìm. Tình yêu “cơm no bò cỡi”, được không? Em như bãi cứt trôi sông
Anh như con chó ngồi trông trên bờ.
Phân tích đi nào! Ca dao đấy. Văn học dân gian đấy. Tính ẩn dụ rất cao. Một sinh viên người Tây leo lên cỗ máy thời gian, trôi ngược mấy nghìn năm mới hiểu câu này. Tình yêu đấy. Tình yêu đích thực. Các cụ nhà mình giỏi quá!
Nàng vứt lên bàn bản hợp đồng tình yêu “cơm no bò cỡi”. Ký đi anh! Hãy rộng lượng với đàn bà, hỡi người quân tử. Đàn ông không đáng thương sao? Đàn ông là kẻ hủy diệt và cũng là nạn nhân. Hãy thương lấy chính mình. Nàng bảo, chúng em hiểu mà. Đàn bà hiểu đàn ông. Đàn ông không thể hiểu đàn bà. Nếu đàn ông hiểu được đàn bà thì sẽ không có những lâu đài hạnh phúc.
Nàng níu tay tôi đi về phía ngã ba sông. Dòng nước lơ thơ chảy. Những mảng lục bình lãng đãng trôi, che kín mặt nước. Một con chó ngồi chịn, ánh mắt xa xăm vô định. Nàng bảo, kìa anh, biểu tượng của lòng chung thủy. Một con cá rồ nào đó đã đớp mất tình yêu của nó rồi. Nàng ném cho con chó một chiếc bánh bích quy. Xin lỗi nha, chó không ăn đồ ngọt bao giờ. Nàng tiến lại gần, con chó vẫn kiên định lập trường không ngoái lại. Nàng bảo, anh ơi, nhỡ tên trộm chó đến thì sao? Xin em đừng so sánh hoặc tính toán với một kẻ tin vào tình yêu đích thực.
Tôi chợt thấy mình thật khốn nạn. Nàng cũng khốn nạn. Tuy nhiên Nàng nói đúng.
Chúng tôi đứng trên bờ sông cho tới lúc trăng nhu nhú lưỡi liềm. Đẹp không anh. Mờ ảo bao giờ cũng đẹp. Em sợ cụ thể và ánh sáng. Nàng cất tiếng hát du dương một bản tình ca.
Câu slogan: Đẹp trai khoai to!
L.T