Trần Đình Nhân
CHÙM THƠ MÙA THU
Viết trong chiều lạnh
Gửi về em trong lúc xao lòng
Như thời gian ngàn lần cách trở
Trái đất ngừng một phút để chờ trông
Về đâu em hay nhặt sắc thu không
Buồn trong vắt giận hờn quên nhớ
Con tàu cũ neo hồn vào bến cũ
Bóng mưa chiều ngấn nẻo thu say
Buồn mà chi man mác mộng mơ bày
Bông hoa tím khẽ lay vòm biếc
Có thể ngày mai càng cách biệt
Câu thơ còn vương ấm sang nhau
Về đâu em nước cuốn chân cầu
Năm tháng cũ nghiêng triều sóng dội
Có lẽ nào thời gian chìm nổi
Nhịp tim còn thổn thức giữa mù xa
Lời thuỷ tinh
Đừng đổ lỗi cho ta
Ta chẳng có tội gì
Chậm lễ vật Người ngọc về tay kẻ khác
Cơn buồn chán ta gầm gào tí chút
Đâu có gây tang tóc cánh rừng thưa
Nàng Mỵ Nương xinh đẹp nhường kia
Ta có hận là hận ta chậm bước
Trái tim càng tan nát
Ta càng yêu, càng gắn bó trần gian
Không lẽ nào một chút đa mang
Ta thành kẻ tội đồ muôn kiếp
Ta khát khao bầu trời trong vắt
Với màu mơ quyến rũ ngàn hoa
Để sớm mai hay dưới nắng chiều tà
Ta từ xa ngắm người ngọc
qua màn sương mỏng
Ta làm gió đưa hương rừng ngào ngạt
Làm sóng rầm rì dạo khúc tình ca
Người đàn bà mùa thu
Lặng tìm ký ức
Người đàn bà trở ngược nắng trưa
Lục bình hoa tím ngắt
Sông Đồng Nai xanh dọc tháng năm xưa
Người đàn bà
nghiêng bóng chiều quạnh quẽ
Hương bưởi xanh trước thềm
Ba mươi năm một lần trở lại
Tuổi hoa niên ai thầm gọi tên mình
Như vội vã tháng năm xa kỳ ảo
Mặn mòi sợi tóc sương bay
Bao xa cách trở về hối hả
Một thời trẻ dại gió lay
“Quê nhà... bấy lâu như đất khách
Một lần ghé vội rồi đi”*
Nắng chớm lạnh mùa thu chợt biếc
Trên môi người rèm cửa gió se
* câu thơ của Trương Bích Phượng Việt kiều ta Canada
Bến đa đoan
Những mảnh vụn thời gian
Tôi ghép thành con thuyền cũ
Tuổi thơ tôi là những mảnh sành vỡ từ chiếc hũ
Mẹ dùng muối dưa
Tôi lớn lên
Đi tìm bến đa đoan
Bên kia dốc
Có con cò trắng rỉa lông soi mình vào khe suối
Ngước mắt nhìn trời
Tôi đi tìm bến đa đoan
Bằng chân đất
Gọi tên con cò trắng trong mơ
Yêu cả những viên cuội nhỏ
Dòng suối xanh và bờ cỏ dại
Bến đa đoan
Mặc định đời tôi
Với Langbian Langbian mây vờn
Langbian sương phủ
Tiếng thông reo ngàn đời
Lời vẫn lời xưa cũ
Ôi Langbian
ta chạm vào mây
mây nói lời cổ tích
chạm vào gió
gió hát lời mộng du
chạm vào em
em hoá thành huyền thoại
Ta đi đâu?
Sương trắng đến mơ hồ!
Ta đi đâu?
Hỡi miền biêng biếc thắm
bộ ngực nồng nàn
run rẩy cả rừng thiêng
em là chi?
thật không thể nói gì
bởi khi chết
em thành hoa của đất
lưu luyến ngàn đời
trai gái thắm duyên ưa
Đà Lạt nắng
Đà Lạt mưa
âm thầm và nhẫn nại
nét xuân xanh không để
tháng năm phai
với lứa đôi
ta xin làm cỏ dại
một lần thôi
thầm thĩ dưới chân người
Em hãy về nghe sóng Hạ Long
Hãy về với biển nghe em
Về với Hạ Long xanh mây trời
Em sẽ gặp những con còng gió
Con dã tràng xe cát biển khơi
Biển thầm mơ cả triệu năm rồi
Khao khát để chiều nay anh đứng đợi
Nghe sóng vỗ trời mây thành diệu vợi
Biển mênh mông không lỗi hẹn bao giờ
Em có còn non nước với trùng khơi
Mà sương khói chênh chao trên đầu sóng
Biển vẫn thế triệu năm còn vọng
Đại ngàn xa thăm thẳm vô cùng
Sóng rầm rì biển ru khúc dịu êm
Ngọt ngào thế làm sao anh chịu nổi
Em thả điều chi vào sóng dội
Cho sao trời run rẩy một đêm say
Nỗi nhớ không em
Tặng Nhung P
Anh về phố biển buổi không em
Dải mây trắng vắt ngang dòng Cửa Lục
Chấm buồm trắng nghiêng bóng chiều ở lại
Phố biển ngọt ngào- nỗi nhớ không em
Anh chạnh buồn mây trắng tan mau
Chuyến xe cuối ngày lui về bến
Đêm tĩnh lặng, mình anh với biển
Con sóng nào cồn xoáy cô đơn
Mai trở về phía ấy cũng không em
Anh gửi lại hồn mơ vào mây trắng
Để mùa thu thêm màu phiêu lãng
Nhớ cũng ngọt ngào!- Nỗi nhớ không em
Thành phố này
Thành phố này tôi quen cô đơn
Quen nỗi nhớ, quen cả chiều im lặng
im lặng trên con đường vừa quen vừa lạ
Hờ hững buồn, hờ hững chia xa
Thành phố này tôi không thể quên em
Mỗi buổi sớm chuông điện thoại đổ
Tôi thừa biết em đang bối rối
Về những chuyện không đâu
Tôi có thể làm cao một chút
Chỉ đùa em thôi cho bõ lúc giận hờn
Nhưng mà tôi chưa bao giờ làm nổi
Bởi mắt em trong sáng vô ngần
Em như là giọt nhớ của đời quên
Một chút bâng quơ giữa miền hư ảo
Như cơn khát nổi chìm
Và nỗi buồn năm tháng vu vơ
Thời gian
Có lẽ nào giữa phố xá thân quen
tôi bất chợt thành người xa lạ
cả em nữa cũng như xưa cũ
bao nỗi niềm rêu phủ tim yêu
Mùa xuân kia ngan ngát mà chi
tháng năm nữa làn môi nào rực lửa
tôi là ai hay đường dài cách trở
màu thu bay tím ngắt phương trời
Có lẽ nào giữa phố xá thân quen
tôi bất chợt gặp em trên hè vắng
trái tim dại không còn run rảy nữa
con đường xa hun hút bóng trăng mờ
Tôi lơ ngơ giữa thăm thẳm đất trời
ngổn ngang đấy, vui buồn cũng đấy
hơi rượu đắng, tan trong chiều hoang dại
nghe lang thang, gió gọi- tên mình
Viết trong lúc buồn
Thơ viết trong lúc buồn
Hoa lau bay lặng lẽ
Một làn hương thảng nhẹ
E ấp chuyển vào thơ
Những cánh rừng đã qua
Những ngọn đồi chưa tới
Bạt ngàn hương đồng nội
Nối dài vào tháng năm
Ngọn gió và lời ru
Màu mây và nỗi nhớ
Những dòng sông cách trở
Từng con thuyền đi xa
Bây giờ là mùa thu
Lá rơi vàng trước ngõ
Những gì còn dang dở
Gieo hờn vào tóc xanh
Lang thang mây trắng
Lẽ ra bây giờ bên nhau
Thế mà lại thành ly biệt
Cuối đời càng thêm da diết
Nhớ nhung đến cả bạc đầu
Nỗi buồn ngỡ thành sương khói
Lẫn vào xanh hút trời mây
Ngỡ chẳng bao giờ thấy được
Nào ngờ trăng lay - mưa bay
Tháng năm đi về khắc khoải
Nhưng miền mưa nắng chênh chang
Ngọn gió ngày nào thổi lại
bốn bề mây trắng lang thang
Thu đã biếc
cả nghìn năm cũ
Thế là hết, hết rồi thu đã biếc
Em đã xa - xa quá đi rồi
Chỉ còn đây một thoáng mây trôi
Cơn gió cũng buồn gió không thổi nữa
Thế là hết, hết rồi - thu đã biếc
Đông đã sang, nắng cũng tàn phai
Đêm trở dài rét mướt cả sương mai
Thu đã biếc như cả nghìn năm cũ
Ta yêu nhau từ ngày thu gõ cửa
Gió mây vờn vấn vít nẻo trăng say
Giờ chỉ còn hương lạnh với hơi may
Thu như biếc đã cả nghìn năm cũ
T.Đ.N