Đắc Phượng
HÌNH NHAU VẼ LẠI
Người về vẽ lại hình nhau
Bao nhiều cảm xúc từ lâu nén đầy
Dáng nào vừa thoảng đâu đây
Cứ hôi hổi nóng như ngày hôm qua
Như hôm nọ mé hiên nhà
Làn môi mưa tạt vẫn hoa nở hoài
Hình xưa chẳng lẫn cùng ai
Càng xa càng đậm như cài trong tim
Người, ta, lặn lội đi tìm
Còn ta người sẵn trong tim mình rồi
Trộn màu vẽ lại hình thôi
Để lưu giữ mãi dáng thời thương yêu
Mình, ta, chẳng sáng không chiều
Là trưa nắng lửa đốt thiêu tình nồng
Mặc đời bão táp mưa giông
Mặc phôi pha, nhuộm sắc hồng không phai
Nối dây xe kết tình dài
Giữa mình, ta, chẳng bóng ai sánh cùng
Một đời, một mái nhà chung
Thuyền quyên mà sánh anh hùng bên nhau
Sắt son gắn kết bền lâu
Gió sương nào thể phai mầu uyên ương
AI BẢO CHIỀU MÂY
Ai bảo chiều nay mây nhiều đến thế
Núi âm u rừng khuất xa mờ
Mimoza ngơ ngẩn hồn mơ
Trong lặng lẽ có người đang ngơ ngẩn
Cành dola đọng sương mờ thơ thẩn
Hạt trên cành buông ướt thấm vào vai
Người ngồi kia đang thờ thẫn hồn trai
Mơ về phố nơi người con gái ấy
Đã bao lâu hai người ta vẫn vậy
Nửa đợi chờ nửa hờn giận vu vơ
Hai nỗi buồn chắp hai nửa vần thơ
Lời không nói sao lời như sâu vết
Chuyện hai người thêm người kia cùng biết
Không thể không gàn càng không thể không xa
Ơi chiều nay thạch thảo tím bung hoa
Trong sương xuống Đà Lạt thương thương lạ
Người ngồi kia so bờ vai lạnh giá
Nhưng nhức thương về người thành phố kiêu sa
LỜI YÊU
Ai bảo dã quỳ vội vàng như thế
Để Thu buồn lên tím Cao Nguyên
Đỉnh non Tây mảnh trăng mỏng vừa nhen
Như cọng lá vòm cong hình hao khuyết
Ta biết em yêu dã quỳ tha thiết
Như đóa mặt trời cài trên tóc huyền nhung
Có ngọn gió vu vơ thổi qua thung
Làm xao xuyến cành hoa vàng hươm nhỏ
Ta nhìn hoa lòng lao xao chạnh nhớ
Mái tóc đen huyền ai chải mãi bên song
Thu này buồn đem sắc tím cho Đông
Như ngày mắt người xưa nhìn xa lại
Dã quỳ ơi, lời yêu xưa ngần ngại
Ta chẳng trao lời em lỡ bước sang ngang
Chiều Cao Nguyên, chiều nhuộm tím loang loang
Nghe vòng đến tiếng cồng trầm xa quá
Con tim ta chợt dâng buồn chi lạ
Trong gió vô tình ta lại thốt lời yêu
Lời vu vơ theo lời gió trong chiều
Ai có hiểu ơi cúc quỳ vàng óng
NHẶT NẮNG LÂM HÀ
Ta ướt át mưa Sài Gòn chưa dứt
Nắng Long Thành phơi khô ướt môi khô
Ta dừng chân vào quán nhỏ nắng trưa
Gặp đôi mắt buồn nghiêng chiều Bình Thuận
Bước chân đi hồn lao xao bần bận
Không dám quay nhìn dù một chút thôi qua
Ngước bôn ba ta muôn trải trăm nhà
Nhưng có lẽ chốn hư từ không lại
Tim ta run nhịp tim hình nắng quái
Khi gặp lá cành rung trong gió lao xao
Bao năm qua gặp ánh mắt hôm nào
Còn đọng mãi như tình chôn tím lịm
Chiều thu nay, chiều thu buồn tim tím
Nhặt nắng Lâm Hà ta se kết bông mua
XỎA TÓC MIMOSA
Ai xỏa tóc mimosa Đà Lạt
Ta nhặt về hương man mác miên du
Mimosa nở giữa chiều thu
Như ánh mắt tâm hồn người thiếu nữ
Ta dạo chơi bên ven bờ Than Thở
Chút thơ tình thơm nhẹ xuống Xuân Hương
Chiều Linh Sơn nghe vang nhẹ lời chuông
Tu sỹ thỉnh trong chiều rơi Trại Mát
Đêm dương cầm giọng ca ai mới hát
Đưa gió sương về Đà Lạt ngát đêm say
Ta vụng về không nắm nổi bàn tay
Người bên cạnh đợi chờ trong mắt biếc
Vô tình sao nghe lời thông tha thiết
Em giận hờn rồi đêm về bỗng chơi vơi
EM TIN
Hái tặng em muôn vạn vì sao
Để làm gì chính anh không biết nữa
Anh hái tặng em vầng trăng thu vàng úa
Em cầm về đấnh chiếc khuyên tai
Dẫu ngàn lần anh chỉ nói sai
Sao vẫn thấy trong lòng mơ mướt quá
Biết anh sạo còn mê chi lạ
Anh bỏ bùa bằng câu chữ vần thơ
Đã bao nhiêu lần anh nói dối lừa
Vẫn đi theo những lời thơ dẫn dụ
Dẫu phần trăm thật bằng không trong đó
Em tin lời anh nói yêu em.
Đ.P