Chạy vụt vào trong gian bếp, cầm ra chiếc hộp đựng thuốc đánh răng, mở nắp lấy chiếc bút máy Hồng Hà thân màu sữa, nắp mạ vàng tay run run đưa cho Sẻn, người con gái oà khóc: “ Người đó… đứng… trước mặt anh nì! Em… đề…đền… cho… anh… đó!” Cầm chiếc bút có ghi cả họ tên mình, Sẻn ôm chầm lấy Thìn: “Thế mà anh cứ nghĩ đánh rơi khi đuổi theo đơn vị!
Đây là sân ga tiêu thời gian ít nhất trong đời tôi, trong rất nhiều chuyến đi xa trong nước và quốc tế. Không phải sân ga xép ở trên mặt đất, ở trung du hay một thị trấn hiu vắng, mà là một sân ga mặt đất đi xuống dưới lòng đất sâu thẳm (-375).
Giữa tiếng trống chiêng, kèn nhị vua chợt thảng thốt kêu lên tiếng “ối” rõ to. Ngài chưa kịp buông rèm ngọc, giơ tay che mặt thì liên tiếp mấy bọc ni lông, lá chuối khô, chuối tươi ném lên kiệu. Một vài bọc rơi xuống đám trai làng giả làm quân khênh kiệu, cầm lọng.
Xong vụ gặt, lũ bạn hò nhau lên rừng kiếm củi. Để chuẩn bị cho mùa đông giá rét, củi phải được chất đầy gầm sàn. Qua tết Nguyên đán là vào mùa hát hội. Mùa hát năm tới, nhất định Sàng phải gặp được Miều. Sàng sẽ hát, sẽ cùng hòa giọng với con chim nộc thua của Tồng Riền, sẽ dùng tiếng hát nói hộ nỗi lòng trăm nhớ, ngàn thương.
Tôi tỉnh dậy, cơ thể rệu rã. Người nằm đè lên tôi là Tâm. Tại sao cô ấy biết được người bị sốt rét được như vậy sẽ dễ chịu nhỉ? Mọi người vẫn đứng xung quanh tôi. Mấy người đưa tay quyệt nước mắt, có cả mấy cô gái trẻ hay cờ bạc. Có lẽ họ thương hại cho tình cảnh của tôi. Hạnh phúc cho tôi lắm rồi, tôi chỉ cần có thế.
. Người dân Mường Tằn còn kể lại là vào những năm 80 của thế kỷ thứ 20 có một gia đình người Pháp gồm một cụ ông, một cụ bà và một bà là con gái của hai cụ sang Việt Nam thăm Vườn Quốc gia Xuân Sơn đã đến viếng mộ đôi trai gái và mang rất nhiều hoa đỗ quyên màu đỏ đặt lên trên ngôi mộ.
Tôi về làng, lòng nặng trĩu những ý nghĩ không đầu không cuối. Cánh đồng làng đang phơi ải trắng, một vài khu ruộng trồng màu xen kẽ, cái màu xanh của khoai ngô như làm dịu lòng tôi, nhìn cánh đồng mênh mông tôi thấy, sức lực con người có lẽ quá bé nhỏ. Tôi vẫn ở làng, công việc cũng quá nhiều, chả có thời gian mà ngẫm ngợi.
Phòm Hồ lặng nhìn bàn tay nhỏ tím tái khuyết một ngón, miếng giẻ dính bết vào xương. Khuôn mặt bặm trợn của ông thoáng co lại, không thể giật miếng giẻ, ông thấm từng giọt nước muối vào, tỉ mỉ bóc nó ra khỏi vết thương rồi ném xuống nền nhà, dùng thứ bột mầu đen đã tán mịn rắc lên vết chém, sau đó lấy miếng giẻ sạch băng và thắt nút lại.
15 giờ chiều nay( 8.12. 2022 ), bất ngờ nhận được tin ông đã ra đi sau một cơn đột quỵ. Bàng hoàng, đau xót, tiếc thương một Người thơ hiền dịu mà tinh tế. Tôi lục tìm Bài thơ viết tặng ông trong đêm mưa( bài thơ được đăng trên Báo Văn nghệ Tháng 6. 2018 ), như một nén tâm nhang tiễn Người thơ về miền mây trắng. Cầu chúc ông sớm được thanh thản cõi Vĩnh hằng!!!
CÁM ƠN NGHỆ SĨ ĐIỆN ẢNH, NHÀ VĂN CẦM SƠN!
RẤT NHIỀU BỨC ẢNH CỦA NGÀY HÔM ĐÓ ĐÃ CÙNG VỚI BÀI NÓI CỦA TÔI LÀM NÊN KHÔNG KHÍ TƯƠI VUI, HÀO HỨNG CỦA BUỔI RA MẮT SÁCH! CHÚC MỪNG NHÀ THƠ LÊ TUẤN LỘC!
CÁM ƠN NHÀ VĂN CẦM SƠN VÀ BAN BIÊN TẬP ĐÃ ĐĂNG BÀI VIẾT NHÂN DỊP NHÀ THƠ NGUYỄN HUY HOÀNG RA MẮT TUYỂN THƠ VÀ TRUYỆN KÍ TẠI HỘI TRƯỜNG HỘI NHÀ BÁO VIỆT NAM!