Để viết được hơn 700 dòng thơ gồm 10 mục của Trường ca, tôi đã phải ngược lên thành phố tới ba lần sau đó. Thật lạ kỳ cả ba lần tôi đều gặp mưa, mưa xối xả, mưa như rắc phấn (mặc dù ra khỏi thành phố thì trời vẫn cứ nắng, sự việc này có người làm chứng hẳn hoi). Tôi hơi "mê tín" nghĩ rằng: Có lẽ trời phật và các cụ sẽ phù hộ cho tôi viết được Trường ca này ...
Quê em miền đồi gò ngơ ngácĐất đi đâu để sỏi đá chờSông ngầu đỏ yêu thương dậy sóngChẳng thể nào dâng nổi chút phù sa Những gốc chè xù xì lam lũOằn một đời cho vườn mẹ ngát hươngChùm quả ngọt hanh hao chiều lựng nắngCứ nồng thơm dìu dịu giữa đời thường
Mùa thu ấy anh mười lăm tuổiEm mười hai ngúng ngẩy tóc đuôi gàCây sấu làng lũ trẻ hò laAnh chót vót ngọn cao rung sấu chínRồi bất chợt cành cây cong trĩu võngAnh nhao mình chới với giữa lùm xanhEm hốt hoảng nhìn anhKhông kịp chạy anh ngã đè em xuốngLũ trẻ xung quanh hét toángChúng mình bị đau còn bọn nó ê cườiChuyện ngã sấu về sau thành giai thoại
Trong giấc mơ tôi đồng đội về với tay xin ngụm nướcMắt quầng thâm những ngày thiếu ngủNắng cháy thịt da, mưa dầm thũng nướcNhững vết sước trên vai trên cổ Loang lổ chiến hào, pháo địch đêm qua…
Tôi rón rén như người đi trên mộBình yên Thành Cổ Xương cốt nào nằm dưới cỏ xanhTim óc nào đã tan vào đất Một dặm vuông* thành đổ nátTám mươi mốt ngày đêm bão tápĐến sắt thép cũng tan thành nướcÝ chí con người chọi với đạn bom
Trung đội hàng ngang chuẩn bị - xung phongChiều nghĩa trang phút lặng yên anh khócCánh tay chẳng còn mái đầu trọc lốcCác em nhỏ vây quanh chỗ anh ngồiAnh thương binh nhà ở phía cuối đồiTrở về quê từ biên cương phía BắcHọ hàng người thân xóm làng vẫn nhắcAnh sống chân thành bao cô gái thầm thương
Mẹ Tổ quốc mang “Máy bay giải cứu…”Lũ chúng bay lại nhũng nhiều vòi tiềnĐè mạng sống móc hầu dân khốn khóLương tâm người không bằng cả chó điênSự thật nhãn tiền đất trời sao dung thứDạ các người như vực thẳm hang sâuRượu ngươi uống có tanh mùi máuCon cháu lũ bay có kiêu hãnh ngẩng đầu?
Thế mà bây giờ bố con lão Cù dám làm chuyện động trời như vậy... A... hay bố con nó muốn làm nhục cái họ này? Nhưng cái họ này có làm gì bố con nhà lão ấy đâu nhỉ? Cái lão Nguyễn Hữu Cù hồi bé ngoài chọi quay sừng ra chẳng có gì là giỏi! Học thì dốt, ba năm mới lên nổi một lớp... Đi bộ đội hàng chục năm khi phục viên về vẫn là anh lính quèn, công trạng gì mà kể với làng, với họ?
Có một thời hoa cải Rực vàng bên bến sông Có một cô thôn nữ Mãi em không…lấy chồng Có một làng ven sông Có mảnh vườn hoa cải Có một người con gái Ươm nắng vàng mùa đông
CÁM ƠN NGHỆ SĨ ĐIỆN ẢNH, NHÀ VĂN CẦM SƠN!
RẤT NHIỀU BỨC ẢNH CỦA NGÀY HÔM ĐÓ ĐÃ CÙNG VỚI BÀI NÓI CỦA TÔI LÀM NÊN KHÔNG KHÍ TƯƠI VUI, HÀO HỨNG CỦA BUỔI RA MẮT SÁCH! CHÚC MỪNG NHÀ THƠ LÊ TUẤN LỘC!
CÁM ƠN NHÀ VĂN CẦM SƠN VÀ BAN BIÊN TẬP ĐÃ ĐĂNG BÀI VIẾT NHÂN DỊP NHÀ THƠ NGUYỄN HUY HOÀNG RA MẮT TUYỂN THƠ VÀ TRUYỆN KÍ TẠI HỘI TRƯỜNG HỘI NHÀ BÁO VIỆT NAM!