Khi những ca từ và giai điệu trong ca khúc “Tháng bảy” của nhạc sỹ Lê Mây cất lên đã cho ta cảm giác về phút thiêng liêng, thành kính, như cả nước từ miền ngược tới miền xuôi, từ biên giới đến hải đảo đâu đâu cũng trùng điệp những đoàn quân ra trận bảo vệ Tổ quốc thân yêu, để rồi - ngày hòa bình cả dân tộc lại trước bạt ngàn những nghĩa trang, bia mộ, những đài tưởng niệm uy nghiêm vươn giữa trời xanh, gió miên man thổi.
Chuyến đi lần này, ngoài việc dự lễ viếng các liệt sỹ, tôi còn khấp khởi vì có lý do để trở lại chốn xưa, gặp bạn bè, đồng đội thân thiết và... hơn cả thân thiết. Tôi hình dung Thu là một người đàn bà trung niên trắng trẻo, dịu dàng, vui vẻ và hạnh phúc với một gia đình đầm ấm. Chắc thể nào sân nhà em cũng sẽ trồng ít nhất một cây hoa phượng.
Với nhạc sĩ Bùi Đình Thảo, dù đã trên hai mươi năm vắng bóng nhưng những ca khúc nổi tiếng viết cho thiếu nhi của ông: Bàn tay mẹ, Giữa biển vàng, Đi học ... sẽ còn song hành với thời gian. Đặc biệt, với ca khúc Đi học, ông là người đã chắp cánh cho một bài thơ của một nhà thơ liệt sĩ thế hệ chống Mỹ thành một ca khúc để đời, ai cũng yêu thích.
Khi bắt tay vào việc, Liên mới hiểu lời nói của ai đó: “Muốn bài thơ, bài văn được độc giả chấp nhận thì người viết trước hết phải có vốn sống, phải lao động cực nhọc, chắt lọc trong kho từ vựng, phải biết sử dụng những lời nói bình thường trở thành ngôn ngữ nghệ thuật…”. Quả là đúng vậy! Lúc đầu viết bài Liên thấy chật vật quá. Sửa chữa, gạch xoá mãi nhưng đến khi đọc lại vẫn chẳng ra làm sao! Liên nản chí và buông bút.
Hành trình ba con mình đang ở phía trước. Hãy để ba được là người bạn thân của con. Trang giấy cuộc đời ba con mình mới chỉ viết được vài dòng thôi, hy vọng ba con mình sẽ cùng nhau viết nên nhiều điều kỳ diệu. Điều kỳ diệu đó xảy ra được hay không phụ thuộc nhiều vào con. Nào hãy nắm chặt tay ba. Nào hãy để ba dạy con cầm bút. Con hãy viết đi. Mạnh dạn lên. Không sao cả, cố lên con trai. Hành trình đang chờ con ở phía trước.
Thế mà bây giờ bố con lão Cù dám làm chuyện động trời như vậy... A... hay bố con nó muốn làm nhục cái họ này? Nhưng cái họ này có làm gì bố con nhà lão ấy đâu nhỉ? Cái lão Nguyễn Hữu Cù hồi bé ngoài chọi quay sừng ra chẳng có gì là giỏi! Học thì dốt, ba năm mới lên nổi một lớp... Đi bộ đội hàng chục năm khi phục viên về vẫn là anh lính quèn, công trạng gì mà kể với làng, với họ?
Trong tư trang, đồ dùng khiêm tốn của người lính biên phòng đơn vị gửi lại cho Mai quý giá và đau đớn với cô chính là cuốn nhật ký của chồng. Anh Hoàng đã dành nhiều giấy mực nói về mái tóc của vợ như thể trên đời chỉ riêng mình Mai có. Mai cũng không ngờ tới là chồng mình đã biết vợ không phải bị cảm nhập tâm như lời lão thủ trưởng cơ quan nói. Có đoạn anh ghi:"...M ơi! Anh hiểu, con người bằng xương bằng thịt mà em. Anh biết M muốn tạ lỗi với anh (anh không nói em có tội mà nói là có lỗi thôi) bằng cách trừng phạt mình. Mong em hãy tĩnh tâm. Mỗi lần thấy lòng yếu mềm em hãy đưa tay lên vuốt mái tóc thay anh..."
Ông viện trưởng thốt lên, ôi thời gian trôi đi nhanh quá, mới ngày nào mặc quần thủng đít chạy nhông nhông ở ngoài đường thế mà bây giờ đã thành ông già sáu mươi tuổi. Ông trưởng phòng đào tạo bảo đúng thế, chả mấy lúc mà chúng ta về với tổ tiên, vì vậy sống được ngày nào, còn cống hiến cho khoa học ngày ấy là niềm vinh hạnh.
Vincennes thật thanh bình và trong lành. Tôi sẽ đem theo hình ảnh ấy về Hà Nội để nhớ mãi. Đó là một cánh rừng đẹp nằm giữa lòng Paris. Diện tích không quá lớn, chỉ vào khoảng 1000ha thôi nhưng cũng xứng đáng là một lá phổi xanh rất trong lành giữa thành phố du lịch.
Hôm đó đội tuyển Việt Nam vượt qua UAE với tỷ số 1-0, đúng như mong ước của ông Mậu. Cả nhà ngây ngất trước thắng lợi. Anh con rể cứ suýt xoa mãi rằng giá như trận trước trên đất Bankok cũng thắng Thái Lan tưng bừng như thế này, thì vợ anh đã chịu mua ti -vi màn hình cong 50 inh. Nhưng chưa kịp tiếc thì Đoán, con trai ông Mậu gọi điện từ Hà Nội về thông báo: số phiếu dự đoán kết quả của ông Mậu khi xuống Hà Nội thăm con đã trúng giải khuyến khích của điện thoại Samsung Note 10. Cả nhà ôm nhau mừng chảy nước mắt.
CÁM ƠN NGHỆ SĨ ĐIỆN ẢNH, NHÀ VĂN CẦM SƠN!
RẤT NHIỀU BỨC ẢNH CỦA NGÀY HÔM ĐÓ ĐÃ CÙNG VỚI BÀI NÓI CỦA TÔI LÀM NÊN KHÔNG KHÍ TƯƠI VUI, HÀO HỨNG CỦA BUỔI RA MẮT SÁCH! CHÚC MỪNG NHÀ THƠ LÊ TUẤN LỘC!
CÁM ƠN NHÀ VĂN CẦM SƠN VÀ BAN BIÊN TẬP ĐÃ ĐĂNG BÀI VIẾT NHÂN DỊP NHÀ THƠ NGUYỄN HUY HOÀNG RA MẮT TUYỂN THƠ VÀ TRUYỆN KÍ TẠI HỘI TRƯỜNG HỘI NHÀ BÁO VIỆT NAM!