Kỹ sư Thập ra về mang theo cả hình bóng của cô gái mù. Sự xinh đẹp và đặc biệt là sự cao thượng của cô đã làm trái tim yếu ớt của anh rung động, anh vận động bố mẹ anh cho anh được hiến tặng giác mạc cho cô gái mù. Bố anh đồng ý nhưng mẹ anh thì không.
Đêm cuối tháng trời quang mây, sao dày đặc tỏa ánh sáng xuống mờ mờ đủ cho quan sát địa hình, địa vật. Đến gần chân chốt, Sếnh quay lại nắm chặt tay Khún thì thầm: “Anh yên tâm, phía này là hậu phương của địch nên chúng chủ quan không canh gác như phía mình. Em sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!”.
Thời gian qua, tôi hiểu được đời sống của một công nhân là như thế nào. Đặc biệt tại nhưng dãy nhà trọ quanh khu chế xuất này, nơi mưu sinh của hàng ngàn công nhân từ khắp nơi trong nước đổ về. Bỏ lại quê hương sau lưng, những con người này bám trụ lại với thành phố, với những bộ đồng phục, với ca sáng, trưa, chiều.
Con đường kể với Hạ nhiều chuyện, qua những thứ mà nó mang trên mình. Nè, đây là nhà cái bà có cặp mắt bén như dao, thường mặc bộ đồ lụa đứng chống nạnh sau khi ngẫu hứng thảy ra một bịch rác mà không cần biết hôm đó thứ mấy, cũng không thèm để mắt tới cái thùng bự chảng màu xanh, người ta đặt cách nhà bà chỉ mươi bước chân.
Bán đất thì bị trả rẻ, vay ngân hàng thì phải thế chấp sổ đỏ nhưng cũng chỉ vay tối đa được tám trăm triệu, thế là trưởng thôn Tạ đi vay tín dụng đen một tỷ bốn trăm triệu với lãi suất nóng tính theo tuần. Vì chiếc xe Vó mua chỉ hết một tỷ một trăm triệu nhưng sĩ diện khoe lên tỷ tư, nào ngờ lừa trưởng thôn, lãi được ba trăm triệu nên Vó hào phóng tặng lại cho trưởng thôn năm mươi triệu để khao xe.
Câu thơ của Lý Thường Kiệt, một tuyên ngôn còn âm vang đâu đó: “Nam quốc sơn hà, Nam đế cư…”. Rồi bài “Hịch tướng sĩ” răn dạy con dân đất Việt đến vạn kiếp, muôn đời của Trần Quốc Tuấn: “Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù.
Nhà văn Lê Phan Nghị có một thời gian làm việc tại Trung tâm Bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du. Ông không phải là nhà giáo nhưng dù chỉ một ngày làm việc ở cương vị quản lý học viên và chúng tôi là là học viên lúc ấy thì cũng coi ông như là một nhà giáo. Nhân ngày Hiến chương các nhà giáo 20 tháng 11 năm 2023, tôi lại có phút giây bâng khuâng tưởng nhớ đến ông.
Đến cuối năm học, sau buổi liên hoan tổng kết, ban giám hiệu có thông báo lịch giáo viên trực trường trong thời gian nghỉ hè. Ngoài việc trông coi tài sản, các giáo viên còn kèm cặp, dạy thêm cho những học sinh yếu kém. Nguyệt trông trường vào đợt cuối, cùng với cô Ghi (nhóm trưởng), chị Xinh ( cô giáo người địa phương) và cả Tuấn
Ông ngồi một mình lặng lẽ trên chiếc cọc bích nơi phía lái con tầu. Ông cởi trần, nước da đỏ thâm vì nắng gió như hòa màu cùng chiếc cọc bích. Những múi cơ lúc nào cũng phải căng ra dưới sức nặng của công việc bện vít vào nhau xoăn chắc như sợi dây neo tầu. Nếu là những ngày trước đây, ông đã lim dim mắt tranh thủ ngủ ngồi một lát trong lúc chờ đợi đến giờ làm.
Tôi đến và nghe Đoàn kể chuyện với một tâm thế rất đỗi thoải mái, cởi mở, tâm thế của một người trẻ mang trên vai sứ mệnh của người biết lo toan, biết gánh vác và phụng sự. Tâm đắc nhất của Đoàn là làm sao cho công nhân của mình có điều kiện làm việc được cải thiện tốt nhất. Là có năng suất cao, có thưởng nhiều, tăng lương..
CÁM ƠN NGHỆ SĨ ĐIỆN ẢNH, NHÀ VĂN CẦM SƠN!
RẤT NHIỀU BỨC ẢNH CỦA NGÀY HÔM ĐÓ ĐÃ CÙNG VỚI BÀI NÓI CỦA TÔI LÀM NÊN KHÔNG KHÍ TƯƠI VUI, HÀO HỨNG CỦA BUỔI RA MẮT SÁCH! CHÚC MỪNG NHÀ THƠ LÊ TUẤN LỘC!
CÁM ƠN NHÀ VĂN CẦM SƠN VÀ BAN BIÊN TẬP ĐÃ ĐĂNG BÀI VIẾT NHÂN DỊP NHÀ THƠ NGUYỄN HUY HOÀNG RA MẮT TUYỂN THƠ VÀ TRUYỆN KÍ TẠI HỘI TRƯỜNG HỘI NHÀ BÁO VIỆT NAM!