Bố mẹ bé chuyển nhàĐến một nơi mới mẻMọi người trong gia đìnhSao mà vui thế nhỉ? Nhà mặt đường cao tầngBé có sẵn một phòngMáy tính, cùng giường, chănLego theo làm bạn
Viết cho trẻ thơ câu chữ không thể dài dòng. Phải để cho trẻ thơ dễ đọc, dễ nhớ và từ đó yêu thích thơ. Câu chữ, vì thế phải ngắn gọn, tinh giản, có sức mạnh của sự bùng nổ (kiệm chữ, giàu ý). Thơ của Nguyễn Tùng Minh trong tập Kiến Con thường ngắn. Ông lựa chọn thể thơ 3 chữ (1 bài), 4 chữ (17 bài), 5 chữ (29 bài), 6 chữ (6 bài), phối hợp ngắn dài (1 bài). Đó là cách “đếm” có vẻ như rất thủ công của tôi.
Mùa thu ở thành phố mát dịu, bờ tường xi măng không nóng bỏng như mùa hè nên bốn dây mướp bám vào bức tường nhà Tôm vươn lên. Những cái tay mướp đầu tiên vươn dài như múa trong gió rồi xoăn lại bám chặt vào những vết ghồ ghề trên tường.
Không gian ngột ngạtTrời cuồn cuộn mâyẦm ầm sấm chớpÀo ào lá bay..Trên thân cây khếĐàn kiến tí tiĐường mòn nhỏ béNhư đoàn quân đi..Kiến đi chống bãoChuyến trứng vào khoChắn che thành lũyPhòng lúc mưa to..Bé cùng anh TýDọn củi, cất ngôMẹ về thấy thếHoan hô..hoan hô!
Bán đất thì bị trả rẻ, vay ngân hàng thì phải thế chấp sổ đỏ nhưng cũng chỉ vay tối đa được tám trăm triệu, thế là trưởng thôn Tạ đi vay tín dụng đen một tỷ bốn trăm triệu với lãi suất nóng tính theo tuần. Vì chiếc xe Vó mua chỉ hết một tỷ một trăm triệu nhưng sĩ diện khoe lên tỷ tư, nào ngờ lừa trưởng thôn, lãi được ba trăm triệu nên Vó hào phóng tặng lại cho trưởng thôn năm mươi triệu để khao xe.
Mặt trời chưa xuống núiÔng trăng vàng đã nhôTrống ếch vang vang xómChú cuội đang còn mơNày chị hằng xinh thếNở nụ cười như hoaChúng em vui lắm nhéTưng bừng ca hát ca..Nào múa lân sư tửNào đèn sao sáng ngờiÔng mặt mẹt hớn hởRạng rỡ nét mặt cười..
Đã hai tuần trôi qua mà Ngọc vẫn không nguôi quên hình ảnh chú chim nhỏ đáng yêu, cái chết thương tâm khiến cô bé nhận ra mình đã quá yêu chú chim sâu này và đã dành cho chú biết bao nhiêu sự dịu dàng trìu mến, lần đầu tiên Ngọc cảm nhận được sự mất mát là thế nào thành ra đầu óc thường vơ vẩn nghĩ: “Giá có phép mầu để hồi sinh được Chíp…!”
Câu chữ cũng như giọng điệu phải phù hợp là điều kiện tối cần thiết khi viết cho trẻ nhỏ. Các em/cháu không thích và không hợp với giọng “lên gân”, hay “triết lý vặt”. Rất may mắn cho độc giả tí hon và cả có tuổi, khi đọc Kiến Con, thấy chan hòa một giọng thủ thỉ, tâm tình, chân thành, chia sẻ, tri âm tri kỷ. Nói cách khác là một giọng ấm cúng của Ông kể cho cháu nghe.
Nó lại bay vào chuyến nữa, toàn thân đen thẫm, cái bụng to mọng nối với thân phía trên bằng một cái eo lưng cực bé, bé như chiếc kim khâu của bà ngoại. Đôi cánh mỏng tang nhưng bay nhanh như một chiếc máy bay bé xíu. Cần mẫn suốt buổi chiều, nó đã nặn xong công trình giống hệt hôm qua. Bé nghĩ không biết nó nặn bùn làm gì nhỉ? Hay là xây nhà để ở? Nhưng nhà bé thế kia làm sao xoay sở được? Bị bé phá hai lần sao nó vẫn làm lại ở chỗ cũ nhỉ?
Từ đó, những hôm Vi tập đàn, hai cửa sổ thường mở. chị em trò chuyện vui vẻ. Tiếng đàn của Vi ngày càng thuần thục, Vi không hay buồn hay khóc nữa, đôi mắt em long lanh, hai bàn tay thon nhỏ trắng muốt lướt nhẹ trên phím… Vi đang tập một bản nhạc vui nhộn về tình bạn, giai điệu mượt mà trong sáng với tiết tấu nhanh làm Hà vui lây, tự nhiên Hà cất tiêng hát theo.