Tôi đã mang theo cái gùi làm bằng mảnh dù pháo sáng của Chương, trong đó có một bộ quần áo, một cái lược bằng mảnh máy bay đang làm dở và chiếc khăn mùi xoa. Đến được huyện đội hỏi thăm gặp anh Đương, anh ấy lục tìm cả tiếng đồng hồ mới thấy tên anh Chương, sau đó ghi tên quê quán của tôi rồi mới chỉ đường cho về xã.
Ông Đao bị tai biến. Bà Quy nghe tin, cùng con gái đến bệnh viện thăm ông. Đã trót thì trét, thương nhau chín bỏ làm mười. Bà đã một hai gói lại thành mười. Thấy vắng người săn sóc, để con gái về, mẹ ở lại hai ngày phục dịch ông. Sang ngày thứ ba, cái bà mà bà gặp trong nhà ông tìm đến bệnh viện. Bà nhận ra, đến lúc ấy mới biết tên người phụ nữ ấy là Rẩn.
Nhà thơ Hoàng Cát vừa qua đời hôm 1-7-2024, thọ 82 tuổi. Tên tuổi ông gắn liền với câu chuyện thiếu nhi “Cây táo ông Lành”, đăng trên báo Văn Nghệ nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi năm 1973.
Không sao đâu bác, em không được hưởng chế độ thương binh, cũng tại mình không cẩn thận giấy tờ. Thôi, cũng là điều hay. Phần hưởng chính sách ấy, để dành cho các bạn thua thiệt hơn. Mang trong mình truyền thống bộ đội Trường Sơn, chúng em rất tự hào, không bao giờ đánh mất.
Bà Thảo dành việc nhà nông lắm, dưới đồng thì cày, bừa, cấy hái, rổ mạ gánh phân, phát bờ cuốc góc. Trên rừng nào là phát nương, lấy măng nhặt trám, hái búp sao chè, thôi thì đủ việc, việc nào cũng thạo. Ngày còn ông An, bà Thảo rất hay đi đào Dúi, vì chỉ ông mới thích ăn, và biết nấu món này, mà tài thật lần nào đi bà cũng đào được Dúi mang về.
Ông Hai và Châu nhổ sào cuốn lưới, cuốn đến cái chỗ cuộn tròn ông Hai bỗng la lên: “Trời! Nó đây rồi!” Con quốc kiệt sức nằm im thiêm thiếp trong lưới đôi mắt như ứa lệ. Ông nhẹ nhàng gở con chim bỏ vào giỏ. Ông vui mừng: “Đêm nay mình thu hoạch lớn”. Chưa lần nào Châu thấy ông Hai vui như lần này. Nó cứ nhìn con chim, nhìn ông Hai. Con chim thì ủ rũ, ông Hai thì vui mừng.
Lại thêm một năm nữa. Cuộc đời công nhân bốc vác của Huy lấy những ngày nắng nóng để xác định thời gian. Nắng gì mà dai dẳng như sợi chão trói thít chặt lấy cơ thể đến gần tháng trời khiến con người ta nhược nhạc, không dám cả thở sâu nữa bởi sẽ phải hít luôn hơi nóng đến rát hai lá phổi.
Chuyện này, những người làng Đồng năm nay, vào độ tuổi sáu bẩy mươi, chắc hẳn có nhiều vị được chứng kiến bữa ăn nổi tiếng ấy. Và cũng từ ấy kỷ lục húp cháo của anh Toán đã được xác lập bằng mồm thiên hạ.