Tiểu thư nhoẻn cười gật đầu, nàng cầm tay cô bạn theo tốp lính quay về thành. Lại một chuyện nữa. Năm tiểu thư mười bảy tuổi, hội xuân ngoại thành mở cả cuộc thi võ. Cải trang thành nam võ sinh, Nguyễn Thị Trinh nài nỉ cha cho đi dự hội.
Là nó đấy! Ngày nào cũng gặp, quen giọng rồi. Liệu nó có hiểu được tâm trạng của ông lúc này. Ông thấy mình nhút nhát, rụt rè nhìn trộm lên như lén nhìn người đàn bà đẹp, nết na, không quen biết.
Ngày trước, nó ăn nhà cậu bao nhiêu bát mèn mén, bao nhiêu bát canh cải? Ngày trước, nó mặc của nhà bác bao nhiêu manh áo, bao nhiêu mảnh váy? Ngày trước nữa, chú cho nó ngủ nhờ bao nhiêu tối, đắp bao nhiêu chăn? Rồi thì tất cả cộng lại thành bao nhiêu để thách với ông mối.
Pông tông bỗng dưng như bị kéo tụt hẫng, rơi tuột xuống đáy biển. Sáu con người chơi vơi, ngã rơi theo pông tông. Hợp chưa kịp nhận ra mình rơi đến đâu thì pông tông bị đẩy nhồi lên. Cảm giác cơ thể bị bóp rất chặt, không đau nhưng mắt tối sầm.
Về nhà thấy vợ con đi vắng hết, tôi lôi khẩu súng ngắn giấu dưới gầm tủ. Đây là “chiến lợi phẩm” năm xưa, tôi thu được khi địch đánh vào xe chở vũ khí. Bán súng bị cháy sém, nhưng nòng súng còn tốt. Bao năm tôi giấu giếm, phòng thân. Lau khô máu trên mặt, tôi dắt súng vào cạp quần, chạy ra vòi nước. Vừa chạy, vừa nghĩ “Ta đang làm việc tử tế, sao chúng đẩy ta làm việc không tử tế?”. Bất giác tôi bấm ổ, trong nòng còn hai viên đạn. Hắn một, ta một.Vòi nước công cộng vắng người. Hai viên gạch còn thấm máu, nằm chỏng chơ trước quán nước, nơi bà cụ đang ngồi lau chén. Bọn lúc nãy chuồn mất.Đạn đã lên nòng, tôi bắn một phát súng lên trời, kết thúc Một ngày tử tế.
Riêng lý lịch bố anh là lính “khố xanh khố đỏ”, cũng được minh oan. Năm 1945 người chết đói ngoài phố Huế nằm la liệt, không có người đi chôn, chính quyền sở tại phải vào ấp TC lấy người. Bố anh, cũng được điều động đi làm việc đó. Để phân biệt người sống với người chết, người đi chôn được mặc quần áo màu đỏ. Vì suốt ngày chôn người trong ao chuôm tù đọng, nên quần áo từ màu đỏ, chuyển sang màu xanh.Bố anh, “được” mang danh lính “khố xanh, khố đỏ” từ ngày đó.
Trâm cảm thấy chưa bao giờ nàng thực sự được bay bổng đến như thế! Khi dịu dàng, lúc đắm say cuồng nhiệt, Phong dẫn nàng vòng vo trên con đường phía cổng giời với những đám mây ngũ sắc và dòng suối tiên dịu ngọt đến mê hồn.
Có khi thằng Lụa không đi còn do sợ ở nhà, nó đến nó chăm vợ hộ đấy.Biết thế nào được (?)Sống trong không khí, bạn bè các khóa gặp nhau, tay bắt mặt mừng, nào tặng hoa, tặng quà nhà trường, nào chụp ảnh đủ kiểu, nào xem bảng thành tích của trường 50 năm, nào xem bản thống kê gần trăm học sinh học hàm, học vị Phó giáo sư, Tiến sĩ, lãnh đạo các cấp và các sĩ quan cao cấp trong Quân đội, Công an! Ôi, tự hào biết bao cho những sự trưởng thành của học sinh cũ đã từng học ở mái trường thân yêu này! Chúng tôi trào lên trong tâm biết bao điều cảm xúc, vui sướng, tự hào. Tôi lại nghĩ đến Lụa…