Lại thêm một năm nữa. Cuộc đời công nhân bốc vác của Huy lấy những ngày nắng nóng để xác định thời gian. Nắng gì mà dai dẳng như sợi chão trói thít chặt lấy cơ thể đến gần tháng trời khiến con người ta nhược nhạc, không dám cả thở sâu nữa bởi sẽ phải hít luôn hơi nóng đến rát hai lá phổi.
Chuyện này, những người làng Đồng năm nay, vào độ tuổi sáu bẩy mươi, chắc hẳn có nhiều vị được chứng kiến bữa ăn nổi tiếng ấy. Và cũng từ ấy kỷ lục húp cháo của anh Toán đã được xác lập bằng mồm thiên hạ.
Hôm sau, Thành cùng Linh về thị xã Phú Thọ thăm gia đình. Họ Nguyễn phấn khởi đón người con đi lính trở về an bình cùng người yêu xinh đẹp nơi địa đầu Tổ quốc. Mọi người trầm trồ: "Ngọc Linh dáng người cao đẹp, mặc quần áo chàm người Tày mộc mạc rất đẹp.
Con vện rời khỏi Khuôn Nưa. Nó cố nhìn chằng chằng vào nếp nhà, con đường...rồi cảnh sắc mới lạ: ô tô, xe cộ, nơi đông người...Nó sợ muốn nhoài ra nhưng không thể. Nó sủa, nó kêu suốt đường.
Cuộc tranh cãi đang sôi nổi, nhưng chừng như quân nội vệ phát hiện điều gì đó, có hành động lục soát. Sợ phiền phức Hạ Phàm kéo tôi lẻn ra phía sau trốn thoát. Xuống bến sông tôi tiếc rẻ chuyện hai ông vua hai triều đại tàn sát lẫn nhau cùng ngồi tranh luận, ngàn năm có một.
Nghe tôi nói, nó im lặng, lấy bao thuốc rút ra một điếu cắm vào đôi môi thâm xì, bật lửa châm, rít một hơi, thổi khói ra rồi than vắn sau một tiếng thở dài: "Hồi ấy thế, nhưng bây giờ khó quá mày ạ, có tiền cũng không kiếm ra". "Ơ... - Tôi ngạc nhiên nhìn nó - Thành phố quy hoạch nghĩa trang mới rồi cơ mà. Thiếu gì đất chôn mà mày lo".
Lũ trẻ bàn nhau thuê xích lô, đưa ông lão về nhà trọ với chúng. Khi xích lô đến, lũ trẻ dìu lão Chuẩn và đưa đồ đạc của lão Chuẩn lên xe. Chúng bám theo xe, mặt hớn hở, tíu ta, tíu tít chỉ đường cho anh đạp xích lô.
ò Piu sống độc thân ở bản Pù Dặm từ ngày mũi còn thò lò. Gã không biết bản quán, tổ tiên mình ở phương nào? Tộc người Tày hay Nùng? Gã lớn lên ở Pù Dặm và cũng quen luôn thổ ngữ của vùng này! Hồi còn hợp tác, Piu được chia ba đám ruộng ở Khe Sung cấy được dăm chục bó mạ - đủ cho gã sống tằn tiện.
- Thì ngày Cá tháng Tư mà, ai chả được quyền nói dối. Tao tính nói thế, nếu vợ tao tin là thật thì có thể sẽ tăng tiền tiêu vặt cho tao. Còn nếu không thì ít nhất tao cũng lừa được vợ một cú nhân ngày 1/4. Mày phải nhớ năm trước Thi đã lừa được tao vụ thua lỗ chứng khoán, khiến tao nôn hết tiền tiết kiệm ra, để cho cô ấy gom tiền mua nhà là gì?
CÁM ƠN NGHỆ SĨ ĐIỆN ẢNH, NHÀ VĂN CẦM SƠN!
RẤT NHIỀU BỨC ẢNH CỦA NGÀY HÔM ĐÓ ĐÃ CÙNG VỚI BÀI NÓI CỦA TÔI LÀM NÊN KHÔNG KHÍ TƯƠI VUI, HÀO HỨNG CỦA BUỔI RA MẮT SÁCH! CHÚC MỪNG NHÀ THƠ LÊ TUẤN LỘC!