Về nhà là sự chuẩn bị kỹ lưỡng của chúng tôi, mỗi khi định về nhà thì chúng tôi đều phải có kế hoạch từ trước, là thu xếp công việc, là một chuyến đi về nhà với những người thân yêu phải thật chu toàn mới lên đường chú. Còn đây, sự về nhà của hàng ngàn, hàng vạn người ùn ùn đổ ra đường như thế kia… Ôi chao chỉ nhìn dòng người ấy thôi trái tim ta đã như bị ai bóp nghẹt!
Lý Hải gật gật đầu, nhưng con mắt vẫn mê mải săm soi những lá bài. Và không ngờ chỉ thoáng chút ngần ngừ, Lý Hải đã bị hắn bắt được thóp. Để tăng áp lực, hắn quyết định khủng bố Lý Hải bằng cách vít gáy ả tiếp viên, cọ cái cằm nhẵn thín như đít bụt vào bầu má non tơ, thơm ngát mùi nước hoa. - Ôi! Đau em... - Ả tiếp viên giãy nảy vì chạm phải vật cứng. Thằng đàn ông nhấc mông con đàn bà, thọc tay vào túi quần rút khẩu súng K59 ra ném xuống chiếu cợt nhả: “Sao có cái cứng em lại thích?”
Đang nghĩ vẩn vơ thì tràng súng AK nổ sát rạt. Một quả thủ pháo nổ ngay bên trong lô cốt. Khẩu súng máy đổ nghiêng ra cùng với cái té nhào của anh Ba. Cánh tay anh lặt lìa, máu đỏ loang khắp người. Anh nằm lặng. Mình vội băng bó cánh tay cho anh. Vết thương ở bụng anh máu vẫn trào ra. Anh ngừng thở
Chiều nay Kim Lan xin phép ông bà Hoan xuống thuyền Dũng chơi. Mấy hôm nay, Dũng không về nhà, gió to không đi biển được, cùng anh em tranh thủ vá lưới. Từ xa, Dũng đã nhìn thấy Kim Lan đi về thuyền mình. Dũng vội vàng vào khoang thuyền lấy quần dài vận vào, rồi bảo các bạn cùng vá lưới nhanh chóng thu gọn lưới vào có khách đấy. Dũng lao cầu cho Kim Lan lên thuyền. Mấy bạn Dũng ý tứ chào Kim Lan rồi ra về để Dũng có cơ hội tâm sự.
Díu về nhà chiều hôm trước, tối hôm sau nó lù lù xuống. Nó vẫn lừng lững như con gấu, chỉ đanh người lại. Không nói năng gì, nó kéo tuột Díu ra ngõ. Cô chửi “Thằng chó!” Nó cười: “Mày với tao đều là chó nên mới về nhà. Tao đi khắp nơi, chẳng gặp con chó nào đẹp như con chó này, nhưng hôm nay tao không thèm làm chuyện chó vờn chó như trước. Tao muốn chữa cho bố mày.
Ngồi trên trực thăng thị sát trận địa về, tướng Nguyễn Vĩnh Nghi sư trưởng sư 21 phải thốt lên “Mặt đất Tàu Ô bị bắn phá còn loang lổ ghê gớm hơn cả hình ảnh mặt trăng mà phi hành đoàn Hoa Kỳ chụp được. Tôi không hiểu sao Cộng sản lại sống được ở đó để rồi chặn đứng được tất cả các cuộc tiến công!” Trình cha! Thế trận này Cộng quân đang giành phần thắng, lính Quốc gia đang yếu thế mà tại sao còn có Cộng quân chiêu hồi… Đây là điều con băn khoăn mà trình lên cha để khi thẩm vấn cha dễ bề dự liệu
Tôi hiểu bố tôi nói gì. Thì ra ông cũng có điều tâm sự. Hóa ra sự đúng sai cũng chả có tích sự gì nhưng cái hay thế lại dấu biệt đi. Đã bao năm tôi nào có biết gì đâu. Tôi buồn. Tôi sợ ba má tôi bỏ về vì trước khi ra Bắc ba đã có ý dùng dằng. Đau lòng mà không nói lên lời. Vết thương đã lên da mà không quên, vẫn nhứt nhối, thèm một bàn tay khác xoa dịu. Ba tôi không chịu nổi vết thương lòng.
Câu nói đượm vẻ chua xót, không khí trong xe lắng xuống, nàng nghe rõ tiếng thở dài của anh. Đời mà anh, có ai đó nói ở đời này có ai cho không ai cái gì đâu. Em cũng vậy, một con bé sinh ra ở vùng quê nghèo, nhờ sắc đẹp được tuyển dụng làm người mẫu rồi được huấn luyện, được bảo trợ để trở thành hoa khôi. Và cái giá trả cho danh vị ấy là những đêm hoan lạc đầy thú tính… Đổi lại, em có tiền gửi về cho cha mẹ bớt khổ, cho những đứa em được cắp sách đến trường…
Hòa bình lập lại, cuộc sống yên hàn đem bát cơm manh áo, nụ cười...cho bao người. Riêng anh em nhà nọ cũng dần lớn lên trong sự đùm bọc cưu mang của những người đồng bào tốt bụng. Trong kí ức thơ trẻ của chúng có lẽ phai mờ những tháng ngày lang thang cơ cực năm nào. Cha đâu, mẹ đâu, đâu người thân thích...chúng không biết nổi. Chúng thực sự gắn bó với bản làng miền sơn cước. Anh em chúng, mỗi đứa tuy ở mỗi nơi nhưng cũng đã trở thành trai làng, gái bản như bao chàng trai, cô gái xứ Thái...
Cãi nhau như cơm bữa nhưng lại làm hòa, thân thiết hơn xưa nên cả hai đều coi thành câu chuyện thường tình, để chẳng bao giờ rút kinh nghiệm, tìm ra nguyên nhân mà thấy đáng tiếc. Nên dừng lại một phút trước cuộc sung đột và không nên cãi nhau về người thứ ba chẳng đâu vào đâu. Tỷ như cái chuyện khen trước mặt vợ cô em xi này duyên dáng, xinh đẹp, cô em xưa kia có giọng trầm bổng, hút hồn người nghe…