Phạm Trọng Thanh
TRỞ LẠI BÁT TRÀNG
Hoà điệu bao đời của đất nước và lửa
Lời của mắt với bàn tay tạo hình
Bao nhiêu dáng vẻ
Mái đình khói sương màu quê gợi nhớ
Hoa lau mây trắng bay đầy ngõ xa
Con gái vai gùi nghiêng đêm chụm bếp
Con trai xoay trần nhào đất lên khuôn
Nồi gốm ang gốm thạp gốm
Những chum vại tròn những ché vân hoa
Cuộc đời bốn bên gánh gồng kĩu kịt
Thuyền gốm buồm giong Thiên Đức, Nhị Hà
Dãi dầu mưa nắng
Bát Tràng làng ta
Lắng nghe lắng nghe Hoàng thành thức ngủ
Trầm tích chất chồng gác cũ lầu xưa
Cái đẹp sinh thành trong tay người thợ
Trong rì rà nhịp điệu bàn xoay
Bên quầng sáng lò nung ấp ủ
Viên gạch chín hồng miếu vũ thềm văn
Câu thơ Trạng nguyên lên đường một thuở
Nữ sinh Kyusiu trở lại Bát Tràng
Người viết luận văn trên nền gốm sứ
Trong áng mây xanh rọi chiếu ngày lành
Đáy chén đầy trăng miệng bình nắng rực
Mắt phượng bàng hoàng ngắm mặt trời lên!
Để rồi trong mơ...
cuộc đời vẫn thực
Tàu chuối cánh sen nhành mai bóng trúc
Men lý men lam men ngọc rạng ngời
Vòng cườm tay em ngày về sực nức
Gương hồ bán nguyệt
Bát Tràng tài hoa...
VIẾT CHO HẠT MUỐI
Giá hạt muối là hạt gạo mới
Mẹ chụm đầu rau nhóm lửa ngay mà
Xới cho con cơm vừa chín tới
No mắt nhìn cái miệng ê a
Giá ruộng muối đất nâu hiền vàng thắm
Thuyền đậu chơi ríu rít chim về
Khi con uống môi chạm dòng sông ngọt
Đỡ xót lòng ngày hạn trắng đường quê
Giá đồng muối là vườn cây râm mát
Áo mẹ lâu sờn bước mẹ dịu dàng hơn
Đây nón mẹ giòn khô nắng táp
Đẩy xe về tay ngại vuốt ve con
Con đừng khóc kẻo muối tan thành nước
Đê ngoài kia kè đá sóng hà hơi
Làng ta đấy, một nửa chìm là biển
Một nửa nhọc nhằn đời mẹ, con ơi!
Mai lớn khôn bước qua gió cát
Nhận nỗi lo phấp phỏng trước chân trời
Con sẽ gặp giọt mồ hôi mặn chát
Trước biển đầy mà khát cháy vành môi…
VẼ
Đêm qua
có áng mây lành tìm đến căn phòng em ở
đêm qua có ánh trăng rằm
dòng thác vô tư kia làm vỡ
tiếng chim đêm qua đánh thức một triền hoa
ý nghĩ của anh - ba chiều không gian rạng rỡ
hoá lâu đài thao thức đêm qua
Tấm toan lên khung
và em có thể chứa cả bầu trời anh biết
có thể vớt lên chuỗi màu óng ánh ngọc trai
thuở nàng công chúa khóc
chèo kéo dòng sông xa, vời con đường kia
chảy tới góc trời này
em sắm cả cỗ xe của vị thần Ánh Sáng
lóng lánh vàng ròng vòng bánh mặt trời xoay
Có thể vào tranh
chút nắng bâng khuâng bàn chân cuối dốc
cả nỗi hoang mang con sóc nhồi bông
đứng ngóng cành gầy
câu thơ phiêu du nghìn năm bên lầu Hoàng Hạc
vùng ngã ba sông hạc trắng bay về
nghe bước gió rông rênh
nhành lá quệt vào cửa sổ
trái tim yêu nhịp thương yêu đầy ứ
lúc thì thầm lúc xoè đôi cánh vỗ
phố ta về nghìn thước núi lên tranh
Chiều Tam Đảo chân trời khe khẽ sóng
mùa hoa lướt ngón thiên thanh
trên hàng phím dương cầm
NGƯỜI CẤT NƯỚC
BÊN TƯỢNG ĐÀI RỪNG SÁC
Phải đâu men ủ nếp bầu
Để người cất nước rượu đầu người đưa
Dễ chừng tôi đứng ngẩn ngơ
Khi theo sông nước Cần Giờ về nơi...
Áo bà ba khăn rằn ơi!
Mười năm rừng Sác bời bời chiến khu
Khói bom rụng hết sương mù
Bếp chìm hầm nổi đạn thù vây quanh
Tay ai chiu chắt dịu lành
Thùng phuy nước mặn cất thành ngọt trong
Chiếc bi-đông mát tận lòng
Theo người chặn giặc bên dòng sông sâu
Chiến tranh lắng sóng Lòng Tàu
Chiến binh rừng Sác bạc đầu rừng thiêng
Tượng đài dũng sĩ uy nghiêm
Biển xanh Cần Thạnh một miền khói nhang
Cho tôi với bạn bàng hoàng
Sàn cao dáng đứng dịu dàng thật em
Tượng người bên ánh lửa nhen
Lung linh như nước thảo hiền như cây...
CÂY BÚT NIỀM TIN
Người thôi vớt những câu thơ chìm dưới đồng chiêm
Tìm lại dấu nhà xưa… bóng cha xòa bóng nhãn
Đệ Tứ trang viên - cậu học trò Thành Nam quý bạn
Thuở nhỏ mê văn từng dắt dế đi cày
Phòng Thời sự mồ hôi vuốt mặt
Tuyến lửa sông Gianh xe pháo qua cầu
Giờ hàn khẩu công trường vành trăng cong mặt biển
Cô nghệ sĩ ngâm thơ bên ánh đuốc tẩm dầu
Bạn cùng lớp đặc công Rừng Sác, Lòng Tàu
Thoát hàm cá sấu săn lùng tàu giặc
Đồng nghiệp ba lô ngang dọc chiến trường
Cánh sóng hai miền nối trời Nam Bắc
Viết báo làm thơ không thẹn với mình
Nét bút thẳng ngay ánh đèn quần tụ
Nhà báo về hưu vẫn gánh gồng nghiệp vụ
Trần Mạnh Thường cây bút của niềm tin
Có nỗi nhớ người thương bắc cầu sang xứ tuyết
Câu thơ gửi cánh bay không chút điệu đàng
Chỉ viết những gì làm mình cay mắt
Đầy ắp hồn quê những chuyện nước non…
Người về đất cũ Thiên Trường
ngày Côn Đảo mùa sen hồng Đảo Ngọc
Nghĩa trang Hàng Dương còn đó lời chào
Người thơ chọn lối này có bác cò hương với chị cò bợ
Líu ríu chuyện đời bờ bãi lao xao…
ANH HỀ CON GÁI
Cái nghề chọn mặt tài trai
Chứ sao em thích sắm vai làm hề?
Má hồng chịu cái ngô nghê
Môi son phải luỵ mặt hề ngẩn ngơ
Đêm chèo như thực như mơ
Say như điếu đổ là "cưa" cột đình
Anh hề gàn chú hề xinh
Cười cho thế thái nhân tình tốt tươi!
Khúc kha khúc khích là cười
Ai người nông nổi ai người tầm phơ
Tiếng cười từ xửa từ xưa
Thế gian nghiêng ngả đến giờ chưa thôi!
Vầng trăng cười tít lưng trời
Còn bông hoa nở thì cười con ong
Thác cười trắng xoá đầu sông
Bồng bồng cô ấy cõng chồng đi chơi
Lạ lùng câu hát thì xuôi
Bàn tay nói ngược mắt thời liếc ngang
Hề mồi, hề gậy đa đoan
Đau ông hề hoạn bấm gan làm người
Anh hề ơi! Em hề ơi!
Tích trò thêm cả tiếng cười vòm hang
Cái ngày vượt dốc Ba Thang
Vai đeo cơn sốt băng ngang rừng già…
CÂY CÓI TRONG NHÀ
Ngỡ như trở lại ngày thơ ấy
Lời ru êm trong hơi ấm cỏ cây
Dàn go ơi, đừng ngập ngừng như vậy
Vì mẹ tôi cũng dệt thế này!
Năm tháng xa còn nhiều thương mến nữa
Ngồi với nhau xởi lởi xóm làng ta
Từ lá chiếu một đêm nằm năm ở
Sao tôi quên cây cói trong nhà?
Người lặn lội đầu mom cuối bãi
Đay hoa vàng cói chín vàng hoa
Con đường giăng giăng vùng đay vùng cói
Có lần nào tôi lơ đãng đi qua
Xin đón nhận những gì thân thiết nữa
Đâu chiếc go xưa tay mẹ mỏi rời
Em ngồi dệt với cánh buồm cửa bể
Hẳn không ngờ em dệt tuổi thơ tôi!
P.T T