Ngàn Nưa Ngàn Nưa Huyền thoạiMưa thu giăng giăng mây mờ phía ấyBà Triệu còn đây hào khí hùng thiêngNữ tướng vang danh ngợp trời cõi ViệtNhư còn đây trong bóng dáng các em tôi
Sinh ra mẹ có cái tênLấy chồng và lúc ở riêng không cònTheo tên bố, theo tên conAi nhớ tên mẹ thuở còn trắng trinhCon cũng lạ tên mẹ mìnhThói đời kiêng kỵ nghĩa tình sâu xaCó cháu - Mẹ lại thành bàTên mẹ chỉ là trong lý lịch thôi…Đến khi mẹ đi xa rồiTên thật mới được rạng ngời …trên bia.
Người từ độ ấy đã xuôiTàu qua cũ bến bồi hồi niềm riêngĐất tụ linh chốn Đền thiêngNgàn năm chuông đổ cõi thiền còn đây Xốn xang dòng nước vơi đầyBàn tay người vẫn bàn tay xa rồiMảnh chiều Bến Hạc thầm trôiHoàng hôn chênh chếch khoảng trời Sơn Tây
Cả đời người nắng chang Cha mơ ngay hóng mát Vậy mà khi chiều nhạt Cha lại ngồi buồn thiu Cánh đồng ở ngoài kia Bây giờ là nỗi nhớ Luống cày vừa bỏ dở thoắt cái đã xa vời
Đêm trườn qua tôibước chân mèo hoang dạiTiếng rao đêm u ơ tê táiĐồng vọng tiếng khóc trẻ contràn vào chân tóc của tôi Đồng hồ gõrã rời như bước chân thằng thọtTa rót thêm ly rượu cho mình
Sáu năm đi học qua sôngMột ngày dừng lại đứng trông bên nàyLỡ học vì chuyến đò đầyLỡ duyên chỉ tại cái ngày không sangCách dòng sông rộng tầy gangGiải yếm không có sang ngang không thuyềnBây giờ cầu Bắc nối liềnTấc gang không cách thì duyên bạc đầu
Anh vẫn đợi mùa thu bên ngõÁnh vàng mây xoắn xuýt lần quaXóm vắng buồn hiu, hun hút gióThương nhớ gì một người ở xa? Trôi đi, ơi dòng sông hoa mộngSẽ cồn cào phía biển ngoài kiaTrong mênh mông tứ bề gió lộngBiển và sông không thể chia lìa
CÁM ƠN NGHỆ SĨ ĐIỆN ẢNH, NHÀ VĂN CẦM SƠN!
RẤT NHIỀU BỨC ẢNH CỦA NGÀY HÔM ĐÓ ĐÃ CÙNG VỚI BÀI NÓI CỦA TÔI LÀM NÊN KHÔNG KHÍ TƯƠI VUI, HÀO HỨNG CỦA BUỔI RA MẮT SÁCH! CHÚC MỪNG NHÀ THƠ LÊ TUẤN LỘC!
CÁM ƠN NHÀ VĂN CẦM SƠN VÀ BAN BIÊN TẬP ĐÃ ĐĂNG BÀI VIẾT NHÂN DỊP NHÀ THƠ NGUYỄN HUY HOÀNG RA MẮT TUYỂN THƠ VÀ TRUYỆN KÍ TẠI HỘI TRƯỜNG HỘI NHÀ BÁO VIỆT NAM!