Nước cứ trôi phận nướcSông đứng lại đời sôngNào ai mà đếm đượcNhững mùa thu trong lòng… Lạy trời, người đừng biếtTa đã đến nơi nàyKẻo rồi người lại khócNhư một thời đắm say!
Mùa xuân trước vui hân hoan sang hội Chị Hai xinh ngồi tựa mạn thuyền rồng Ánh mắt giao duyên như thầm ước hẹn “Người ơi người tan hội… nhớ nhau không?”
Cách đất liền hơn trăm cây số.Gió hướng nào cũng chẳng vật chắn che.Chung quanh đảo quanh năm sóng vỗ.Nước ngọt hiếm hoi đâu chỉ mùa hè. Người ở đảo, anh em ba dân tộc.Nhà kề nhà, nương rẫy kề nhau.Người ở đảo, tình quân dân cá nước.Ai cũng là tuyến trước, tuyến sau.
Khi trao tay Di cảo Đặng Thùy Trâmcựu chuyên gia quân sự Hoa Kỳ -Tiến sĩ Frederic Whitehurst đã khócHà Nội trong nỗi khắc khoải kiếm tìmHà Nội trong nỗi nhớ người đi không trở lạiphố Lò Đúc hiện khoảng trời con gái(*)xanh vượt cửa ô những vòm cây caobên mái tóc bạc mẹ già bao năm ngóng đợi
Thế hệ chúng ta, con cháu Bác Hồ Nguyện giữ non sông, xây đắp cơ đồ Viết những vần thơ yêu thương thao thiết Ngợi ca nhân dân, quê hương, đất nước Ngợi ca dòng giống Lạc Hồng Kết nối bốn phương đoàn kết đồng lòng Người yêu người, thương nhau như ruột thịt!
Đồng đội còn neo trên điểm tựaNgàn năm ai biết!...đá lưu danhMáu chảy... nếu người quên chép sửĐời sau con cháu chẳng yên lành. Hỡi Sông Lô cồn lên lũ đỏLèn đá xưa chân bỏng, không chồnĐỉnh một nghìn, sẹo còn loang lổVách tai mèo, giặc đến hóa mồ chôn.
Làng đảo nghèo chỉ mặn muối gió đưaNhững hoang sơ đã bị vùi đáy biểnChỉ còn đây một thành phố đảoNhững đèn hoa rạo rực bước chân aiNhững cô gái đẹp từ mọi miền Tổ quốcĐã về đây đợi vương miện đêm thiĐảo lộng lẫy trong đêm huyền ảoKhiến lòng ai thao thức với gió trăng
CÁM ƠN NGHỆ SĨ ĐIỆN ẢNH, NHÀ VĂN CẦM SƠN!
RẤT NHIỀU BỨC ẢNH CỦA NGÀY HÔM ĐÓ ĐÃ CÙNG VỚI BÀI NÓI CỦA TÔI LÀM NÊN KHÔNG KHÍ TƯƠI VUI, HÀO HỨNG CỦA BUỔI RA MẮT SÁCH! CHÚC MỪNG NHÀ THƠ LÊ TUẤN LỘC!
CÁM ƠN NHÀ VĂN CẦM SƠN VÀ BAN BIÊN TẬP ĐÃ ĐĂNG BÀI VIẾT NHÂN DỊP NHÀ THƠ NGUYỄN HUY HOÀNG RA MẮT TUYỂN THƠ VÀ TRUYỆN KÍ TẠI HỘI TRƯỜNG HỘI NHÀ BÁO VIỆT NAM!