Nhân vật của Lã Thanh Tùng thường là những người trải nghiệm đời sống. Họ không có cái vẻ hớn hở thơ ngây. Cũng không xả láng cuộc đời theo tinh thần hiện sinh. Cũng chẳng bạo liệt quậy phá, sẵn sàng tung hê tất cả
Đã ba, bốn buổi sáng, hôm nào ông Thể chạy bon bon quanh công viên thấy một cô gái tóc cắt ngang vai, người thon lẳn chạy qua chạy lại, có lúc sát ông lại dãn ra, chừng như muốn nói cái gì… Ông cho mình vô lí, thiếu gì người đi bộ, chạy trong công viên, cả già cả trẻ. Năm nay hồ công viên được chỉnh trang, đường lát gạch lá dừa, quanh hồ có lan can i nốc…Vậy mà cô gái có vẻ khang khác, mới xuất hiện, như thể muốn bám sát ông.
Có vào viện mới thấy hết nỗi niềm người ốm! Nhưng nằm sang ngày thứ ba, Phòm mới ngộ ra một vài điều. Giờ nhiều người kêu ca bệnh viện với bác sĩ quá!!! Chẳng qua là họ không chịu suy ngẫm mà thôi. Bác sĩ thời nào cũng nhân từ, ở đâu cũng nhân từ.
Em ngồi bên hiền như láAnh ngả mình trên cỏVà ngắm cả vòm đêm thanh thản dịu dàng qua khuôn mặt em.Nào cần đâu, vầng trăng vàng viên mãnSao đêm đủ sáng khiêm nhường cho anh nhìn emEm - máu thịt của tâm hồn anh gầnEm - ngôi sao xanh ẩn hiện cuối trời xaTóc em nở xòaGió mát.
Tôi ấn tượng với Mã Giang Lân trong đôi lần ngồi trong Hội đồng chấm luận án tiến sĩ, khi đọc tóm tắt tiểu sử của anh trong Nhà văn Việt Nam hiện đại (Kỷ yếu của Hội nhà văn). Và đặc biệt là khi đọc bài viết của nhà thơ Vũ Từ Trang trong cuốn Nhà văn độc hành độc bộ. Hóa ra những phẩm chất tư duy hệ thống, sắc sảo, rành mạch, chi tiết, chặt chẽ của một người làm nghiên cứu không lấn át phẩm chất mơ mộng, lãng đãng, “không rành mạch” (Nguyễn Duy: “Xin chớ hỏi tại sao như vậy/ Tôi vốn không rành mạch bao giờ”) của người làm thơ.
Bạn đọc mà đọc tập Chuyện của Phòm, có thể bạn cũng cười phá ra sảng khoái, hoặc trầm ngâm nghĩ ngợi như tôi, hơn tôi. Ý nghĩ nhiều khi rất bất ngờ, chúng chạy nhanh hơn chuột chạy, vèo qua đầu ta nhanh và kinh hoàng hơn một thông tin trên sàn giao dịch chứng khoán sau cú nhấp chuột trên bàn phím.
Cường nằm liệt hơn một tuần liền. Mình Nam đóng vai chính chạy lo cả đám ma của vợ Cường và Tiến. Khi Cường gượng dậy được, Nam đèo Cường gần hai chục cây số sang nhà Tiến. Họ dứt khoát không cho đưa vợ Tiến vào bệnh viện tâm thần. Họ quyết định sẽ bán cơ sở bơm vá lốp của Tiến ở đường 5, bán cả căn nhà trong ngõ của Cường, kéo tất về chỗ Nam. Cạnh nhà Nam có hai mảnh đất người ta để lại với giá rẻ. Cường chỉ còn hai mẹ con. Nhà Tiến cũng chỉ còn hai mẹ con. Đứa thứ hai khóc ngằn ngặt được một lúc thì mất.
Đứa gái áp út nhà Phòm vừa thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Điểm suýt soát 15. Hai nguyện vọng đầu - phèo. Hong hóng dò được trường để gửi nguyện vọng 3. Nhưng không thích - Nằm vật vã. Mắt đỏ hoe. Vợ Phòm thương con:-Trường ấy cũng tốt chán con ạ!
Tôi nhìn cái bàn thờ, có lẽ chính là cái bàn nước mà tối đó tôi đã ngồi đọc thư Bình. Bây giờ nó được kê sát vách và tôn cao bằng bốn viên gạch ở dưới chân. Còn chỗ uống nước, được thay bằng cái bàn gỗ tạp bé và thấp lè tè. Trên bàn thờ có ảnh của một người con trai được vẽ truyền thần. Trông có nét hao hao giống ông Nâu năm nào.
Thực ra Phòm đếch thích làm trưởng thôn, vì Phòm hay nói tục, sợ mang tiếng cả làng. Nhưng dân làng cứ bầu. Khổ thế! Cuộc bầu trưởng thôn hoãn đi hoãn lại mấy lần, chỉ vì cán bộ xã về thăm dò tín nhiệm mấy vị, đều bị dân lắc đầu.