Vừa nói cô vừa đấm thùm thụp vào lưng Thăng, Thăng cứ mặc kệ. Từ đấy về đến ngõ nhà Xoan, chẳng ai nói với ai câu nào. Khi chuẩn bị rẽ vào ngõ, cô dướn người cắn Thăng một cái vào tay.
Ba giờ chiều. Trung đến đón tôi. Không nhận ra cậu ta nếu không có hai vết sẹo trên mặt. Trước mắt tôi là một gã đàn ông tóc bóng mượt, kính gọng vàng, quần ka ki, áo sơ mi kẻ cộc tay, dây chuyền, đồng hồ vàng, đặc dáng một ông chủ đứng cạnh một chiếc toyota 3.0 nhập khẩu chờ tôi. Tôi sững sờ nếu gặp Trung lần đầu thế này, chắc chắn sẽ không để ý và cũng chẳng nhận ra.
Đến Mẫu Sơn lần này là lần thứ hai. Ngày ấy Hàn còn rất trẻ, đang là sinh viên. Một lũ bạn bè theo chân Hà tóc dài cùng lớp người xứ Lạng. Về nhà bạn, mẹ bạn thương nấu cho lũ háu đói ăn một bữa no. Mẹ bạn lại gói cho mấy gói cơm nếp, thịt gà kho. Cả đám theo xe lên Mẫu Sơn. Cả đám thuê một phòng họp của Ban quản lý làm phòng ngủ qua đêm.
Tối đó, Xoan ăn vội bát cơm rồi chui ngay vào buồng ngồi tập viết. Sau hai ngày ngồi lì ở nhà, viết đi, viết lại hàng trăm lần. Đối chiếu đi, đối chiếu lại với nét chữ của Cúc, Xoan cho rằng, Thăng không thể nhận ra được đây là bức thư do mình viết.
Phố huyện K. buồn lắm! Vậy mà lạ chưa cái phố huyện miền sơn cước này sao mà lắm phụ nữ đẹp thế! Nói làm gì những thiếu nữ măng tơ mười tám đôi mươi. Vì xấu như ma cũng trà con gái. Đằng này phụ nữ ở đây đến tuổi bà tuổi chị mà vẫn còn phây phây mỡ màng tươi đẹp mới lạ chứ! Phát hiện điều này cùng lúc là ba thầy giáo trẻ cùng được điều lên đây để mở trường cấp 3 trong một năm.
Trong tim em có hai sắc màuÁnh sáng và bóng tốiAnh khiêm tốn nhận phần bóng tốiÁnh sáng cho người - rực rỡ lung linh. Trong tim em có hai con ngườiEm không nói tức là em đang nghĩEm đang khóc - thế là em cười đấyEm nói nhiều là chẳng có chi đâu.
Sang nước ngoài, nói là đi học, nhưng học thì ít, buôn bán thì nhiều. Phải nói là Tu có tài, tài buôn bán, ngoại giao thì không ai sánh được. Tu toàn thuê bạn bè đứng tên đóng hàng gửi về nước, mỗi năm vài đợt. Bố Tu ở nhà nhận hàng phần thì đem đi biếu, phần thì cho các ả nhân tình.
Ngoài chủ đề về chiến tranh và hội chứng chiến tranh, qua việc xây dựng hình tượng con khỉ, nhà văn còn muốn chạm đến một chủ đề khác nữa. Đó là thái độ ứng xử của con người hôm nay với thiên nhiên, môi trường mà một thời quá khứ chưa xa chính nó là điểm tựa tinh thần giúp con người vượt qua những hoàn cảnh gian khó. Các chi tiết trong truyện tuy không nhiều nhưng đều là chi tiết đắt giá có sức ám ảnh và chuyển tải hữu hiệu những thông điệp của người viết. (Đọc truyện đêm khuya 03/7/2017)
Nắng đổ dồn xuống thung lũng lúa chín rồi hất ngược lên đồi cây nhà bác Mạnh. Xa xa, con đường như một dải thắt lưng màu chì buộc xoắn lấy eo núi lên đến tận đỉnh rồi đột ngột đổ xuống sườn núi phía bên kia. Con đường ấy ngày mai chúng tôi sẽ đi lên để xuống dưới thị trấn. Cha tôi gửi xe ở đấy rồi mọi người bắt ô tô về Hà Nội.