Dồn bực dọc lên Tý chuột, ông chủ rút phăng bluetooth ra khỏi máy. Ông điều con chuột dài đuôi đến. Ông cắm đuôi “Tý chuột em” vào laptop. Mình lại biến hóa từ mũi tên sang cái chày. Ông chủ rê thử mình trên màn hình.
Từ ngày có vi tính, laptop, họ hàng nhà già chỉnh tề, hoành tráng hẳn. Ông chủ của già là nhà văn hay nhà báo gì đó suốt ngày gọi tên già và anh em con cháu của già.
Hồn thơ bay lên hòa quyện cùng hồn nhạcTinh tế, bí ẩn, duyên dáng và hào hoaMong manh, sâu thẳm, diệu kỳTài tử, giai nhân luyến tiếcCa trù xưa, thú chơi tao nhã đến bây giờ.
Đêm Hà Nội trong ta, trong taBước chân ai dịu dàng trên phố xaĐêm Hà Nội trong ta, trong taNhững bước chân gọi ai trở về nhà Hà Nội nhớ giọt giọt đêm tan chảyNhớ tiếng ca nương dập dìu trên phố cũGiọt giọt đêm, là giọt giọt ca trùDập dìu khói sương, lời châu ngọc thiên thu.
Theo thường lệ, hàng năm vào ngày hai ba tháng Chạp, ông Sơn đạp xe mang lễ tết về quê vợ. Nhưng hôm hay vẫn thấy ông ngồi sửa xe. Ông Sơn về phục viên rồi được mời làm thư ký ủy ban đã ba năm.
Tôi lặng im trong miên man suy nghĩ. Làm sao người phóng viên Mỹ, cựu phi công từng tham chiến ở Việt Nam hiểu được trong mỗi chiếc xe ấy “có một trái tim” như lời thơ của PhạmTiến Duật.