Tiếng súng nổ rồi hồi kẻng báo động làm bác sỹ Thu choàng tỉnh. Cô tung chăn, lao vội ra cửa, không kịp quờ chân tìm dép, chạy thẳng đến phòng “người dân quân bản Puộc bị thương”. Chiếc giường trống không. Cửa sổ có chấn song làm bằng những mảnh luồng bị tháo ra mấy mảnh, vừa khoảng người chui lọt. Cô cắn chặt môi, ngoắt về phòng mình, giật vội khẩu súng trên vách liếp, lao theo mọi người vào rừng.
Phòm Hồ lặng nhìn bàn tay nhỏ tím tái khuyết một ngón, miếng giẻ dính bết vào xương. Khuôn mặt bặm trợn của ông thoáng co lại, không thể giật miếng giẻ, ông thấm từng giọt nước muối vào, tỉ mỉ bóc nó ra khỏi vết thương rồi ném xuống nền nhà, dùng thứ bột mầu đen đã tán mịn rắc lên vết chém, sau đó lấy miếng giẻ sạch băng và thắt nút lại.
Câu chuyên đúng ra đã có thể đặt dấu chấm hết. Sợ rằng bạn đọc có băn khoăn gì chăng về cô bác sỹ trẻ của chúng ta, người viết xin ghi chú đôi dòng: Sau khi bọn xâm lược đã phải cút về phía bên kia biên giới, bác sỹ Thu chia tay bệnh xá tiền phương, trở lại bệnh viện quen thuộc của cô. Người tinh ý sẽ thấy cô bác sỹ trẻ có một thay đổi nho nhỏ trong nếp sống thường ngày.
Anh đi xuống khu nhà ăn… Có mấy cô gái đang hí húi làm bếp. Nghe nói khi không có trại sáng tác, nhà ăn vẫn nấu nướng để phục vụ khách tham quan. Anh ngó vào khu bếp. Toàn những khuôn mặt lạ hoắc. Một cô gái tò mò đi ra: - Bác cần gì ạ? Bác định đặt cơm? Đoàn bác có mấy người ạ? Triều lúng túng. Anh trả lời không được mạch lạc: - Không! Tôi chỉ qua thăm…
Anh ôm ngang eo chị. Anh kéo chị vào lòng. Hơi ấm từ cơ thể anh nồng nàn rực lửa. Bàn tay anh đặt sau gáy chị. Anh dịu dàng ghì chị xuống giường. Chị ngước mắt nhìn anh. Giọng anh ngân khe khẽ:” Đêm nay sẽ là đêm tân hôn muộn của chúng mình em nhé". Bàn tay anh lướt trên cơ thể chị, mềm mại như thiên thần. Bàn tay anh, nhè nhẹ cởi dần từng khuy áo. Anh mở toang cơ thể chị và anh đặt nụ hôn thật sâu lên bầu ngực, vành tai, cổ kiêu ba ngấn của chị.
“Bố tôi không có hạng con như thế!”, câu phủ nhận cũng là câu khẳng định. Khẳng định rằng bố tôi chỉ có những người con như tôi thôi. Trứng rồng phải nở ra rồng chứ, làm sao một người danh giá như bố tôi có thể đánh rơi một giọt máu lạc loài như con Bủng?
Đứng trước các anh, tự nhiên chúng tôi thấy bé nhỏ và xấu hổ vì những tính toán vụ lợi bon chen trong đời sống thường nhật ngày hôm nay. Các anh sẽ còn sống mãi trong lòng bạn bè, người thân và trong lòng dân tộc. Động ơi! Anh nằm đây cùng đồng đội vẫn tề chỉnh thẳng hàng. Vẫn thể hiện là một đoàn quân hào hùng, mang đầy sức mạnh tâm linh dân tộc.
Họ đã ở bên nhau rất lâu. Trăng mười bảy treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Sóng lấp lánh ánh vàng. Gió nồm nam mơn man trên ngực. Hiên cựa mình thấy dằm dặm. Ôi! Hoa cỏ may trên áo anh. Hiên vùng dậy. Trời, mình đã làm gì thế này. Anh nhặt chiếc áo màu xanh của lính khoác lên vai trần của Hiên.
Ngõ hẻm nơi gửi gắm tinh thần, nơi lưu giữ mảnh linh hồn chứa đầy những âu lo của San. Nhất là từ hôm sau, anh nhận ra, Huyền như là cố ý lánh mặt anh. Đi làm về, nhìn thấy anh từ xa là cô tìm cách rẽ vào ngách khác. Cực chẳng đã, không tránh mặt được thì khi tới sáp anh, cô liền gằm mặt và len lén đi qua với vẻ ngượng ngập thật tội nghiệp!
Sau ý kiến đề xuất mời các bạn đọc hưởng ứng gửi tác phẩm về đề tài tuần lễ Vu Lan. BBT nhận ngay được một truyện ngắn của nhà văn Trần Ngọc Dương từ Quảng Ninh gửi về. Truyện ngắn "Thiếu một bông hồn...