Phố huyện K. buồn lắm! Vậy mà lạ chưa cái phố huyện miền sơn cước này sao mà lắm phụ nữ đẹp thế! Nói làm gì những thiếu nữ măng tơ mười tám đôi mươi. Vì xấu như ma cũng trà con gái. Đằng này phụ nữ ở đây đến tuổi bà tuổi chị mà vẫn còn phây phây mỡ màng tươi đẹp mới lạ chứ! Phát hiện điều này cùng lúc là ba thầy giáo trẻ cùng được điều lên đây để mở trường cấp 3 trong một năm.
Sang nước ngoài, nói là đi học, nhưng học thì ít, buôn bán thì nhiều. Phải nói là Tu có tài, tài buôn bán, ngoại giao thì không ai sánh được. Tu toàn thuê bạn bè đứng tên đóng hàng gửi về nước, mỗi năm vài đợt. Bố Tu ở nhà nhận hàng phần thì đem đi biếu, phần thì cho các ả nhân tình.
Ngoài chủ đề về chiến tranh và hội chứng chiến tranh, qua việc xây dựng hình tượng con khỉ, nhà văn còn muốn chạm đến một chủ đề khác nữa. Đó là thái độ ứng xử của con người hôm nay với thiên nhiên, môi trường mà một thời quá khứ chưa xa chính nó là điểm tựa tinh thần giúp con người vượt qua những hoàn cảnh gian khó. Các chi tiết trong truyện tuy không nhiều nhưng đều là chi tiết đắt giá có sức ám ảnh và chuyển tải hữu hiệu những thông điệp của người viết. (Đọc truyện đêm khuya 03/7/2017)
Nắng đổ dồn xuống thung lũng lúa chín rồi hất ngược lên đồi cây nhà bác Mạnh. Xa xa, con đường như một dải thắt lưng màu chì buộc xoắn lấy eo núi lên đến tận đỉnh rồi đột ngột đổ xuống sườn núi phía bên kia. Con đường ấy ngày mai chúng tôi sẽ đi lên để xuống dưới thị trấn. Cha tôi gửi xe ở đấy rồi mọi người bắt ô tô về Hà Nội.
Dù gắng nói cứng, để an lòng cô, anh cũng không sao dằn được mối lo. Hôm sau lên đến công ty, việc đầu tiên anh làm theo cô, lướt tất cả các trang tin về xã hội. Hàng đống tai nạn, nhưng chẳng có vụ nào liên quan người đàn bà nọ.
Thế là cả làng Phòm nô nức vào mùa Oăn cúp. Buổi tối nào cũng nườm nượp người xem. Có mấy cụ về hưu, từng du học ở Nga về, lấy bìa các tông, màu vẽ, dựng lên mô hình điện Kremlin, Cung điện Mùa Đông, Rừng Tai Ga, bày ở sân đền. Làm cho mọi người khoái chí như đang ở Nga, không khí càng thêm sôi động!
Cầm giấy giới thiệu của xã về nhà, lão Thông mở ra xem, thấy con số tám trăm nằm cách khá xa hàng chữ in, lão liền lấy bút ghi thêm con số một vào đằng trước. Nghiễm nhiên lão có được nghìn ngói về lợp chuồng lợn. Nếu không lợp bán lại cho người khác cũng kiếm được món kha khá.
Phòm đã thề ốm không thèm đi viện.Thế mà gần đây, đau bụng vì viêm ruột thừa. Thầy lang quê, bố ai dám động vào. Nhập viện! Nếu đơn giản, mổ nội soi, xong vài hôm thì về. Ai ngờ, có ông bạn đồng ngũ, giờ làm bác sỹ ở bệnh viện, khi xem kết quả siêu âm bụng, laị thấy có sỏi thận. Hắn bảo ông nằm thêm mấy ngày, tôi giải quyết giúp cho. Phòm nghe lời.
Chếch sau đền là nhà Bảo tàng. Mấy viên sỏi mốc xanh, mấy viên đá có góc cạnh được nhặt về, rửa sạch, trưng bày trong tủ kính. Mấy cái vò, cái chum sành để bám đất dưới gầm giường mấy gia đình được lau chùi, đặt lên kệ gỗ. Lại còn tranh vẽ, phù điêu, tượng gỗ, tượng xi măng tả cảnh thuyền vua cập bến nước đục ngàu bên nương dâu xanh mát.
Phòm được tập huấn, địa phương có trên 10 người cùng mắc một loại bệnh thì phải báo cáo; nay đã gần 3 chục người bị méo mồm thì đích thị là dịch bệnh rồi, phải báo cáo thôi.
CÁM ƠN NGHỆ SĨ ĐIỆN ẢNH, NHÀ VĂN CẦM SƠN!
RẤT NHIỀU BỨC ẢNH CỦA NGÀY HÔM ĐÓ ĐÃ CÙNG VỚI BÀI NÓI CỦA TÔI LÀM NÊN KHÔNG KHÍ TƯƠI VUI, HÀO HỨNG CỦA BUỔI RA MẮT SÁCH! CHÚC MỪNG NHÀ THƠ LÊ TUẤN LỘC!