Theo thường lệ, hàng năm vào ngày hai ba tháng Chạp, ông Sơn đạp xe mang lễ tết về quê vợ. Nhưng hôm hay vẫn thấy ông ngồi sửa xe. Ông Sơn về phục viên rồi được mời làm thư ký ủy ban đã ba năm.
Tôi lặng im trong miên man suy nghĩ. Làm sao người phóng viên Mỹ, cựu phi công từng tham chiến ở Việt Nam hiểu được trong mỗi chiếc xe ấy “có một trái tim” như lời thơ của PhạmTiến Duật.
Chúng ta làm sao còn có thể đón Bác vào thămNgày thống nhất, Sài Gòn rực cờ hoa ảnh BácVui đón Bác vào thăm là vui trong câu hátRước ảnh Bác trên đầu lòng quặn thắt những cơn đau
Nấn ná thêm một năm nữa thì người Pháp thất thủ tại Điện Biên Phủ, Chính phủ Cụ Hồ Chí Minh tiếp quản thủ đô Hà Nội, xảy ra sự kiện hội nghị Genève rồi tập kết quân tạm chia thành hai miền lấy sông Bến Hải làm ranh giới...
Lê Đông choáng ngợp trước một hình thể trắng mịn như ngọc như ngà và hừng hực thanh xuân trùm lên mặt. Anh cũng đã kịp vứt bỏ chiếc áo và dùng hai chân co đạp, đùn đẩy vào nhau cho chiếc quần tụt hẳn ra ngoài.
Định mệnh đoàn tàu quân sự người Pháp trong trận đánh ấy của du kích xã Cựu Ước xảy ra vào lúc 11 giờ 30 phút ngày 05 tháng 10 năm 1948 đồng thời cũng là định mệnh của hai chiến sĩ du kích quả cảm của thôn Nghĩa Đức, xã Cựu Ước.
Sai lầm ở cấp càng to thì thiệt hại càng lớn. Nhưng thôi, vẫn có cái được, cái hay. Cái hay là những người lãnh đạo đã biết Việt Bắc, được chứng kiến và thấm hiểu sâu sắc hơn tư tưởng Cụ Hồ về đoàn kết dân tộc...