Ngày Người rời bến Nhà RồngTay trắng - Nô lệThanh thản và ý chíBa mươi tư năm sau, Người vềTheo sau NgườiQuân đi trùng trùng lớp lớpĐất nước độc lập tự doNgười đã có tất cả
Ly tỉnh dậy thì đã hơn sáu giờ sáng. Vừa đánh răng rửa mặt cô vừa nghĩ, mình với anh Thăng cũng mới chỉ biết nhau sơ sơ, tự dưng đến thăm, mọi người nhìn vào họ nghĩ thế nào? Hay là thôi chả đến nữa, có đến cũng vô vị. Phần nữa không đến thì cũng chả ai biết mà trách móc.
Cái thích ấy của em không giống của trẻ khác, đòi được thì chơi trong hai ngày rồi đập vỡ. Em nâng niu búp bê, đòi đẻ em phải may áo cho nó, ẵm bế nó suốt ngày, nói với nó như một người thật.
Bữa trưa hôm nay, tôi thấy ông giáo Quý, mặt mày ngây dại như mất hết tinh thần, với bộ âu phục vải vàng và đôi giày da dầu, đương đi lang thang một mình, giữa Hà Thành mà tựa hồ như lạc loài vào một xã hội mới lạ nào vậy.
Ngày trước, nó ăn nhà cậu bao nhiêu bát mèn mén, bao nhiêu bát canh cải? Ngày trước, nó mặc của nhà bác bao nhiêu manh áo, bao nhiêu mảnh váy? Ngày trước nữa, chú cho nó ngủ nhờ bao nhiêu tối, đắp bao nhiêu chăn? Rồi thì tất cả cộng lại thành bao nhiêu để thách với ông mối.
Ở góc trong cùng của trạn, có cái phạng bằng sứ, đường kính độ hai mươi phân, Ly thò tay vào, nhặt ra ba cục muối bằng đốt ngón tay, cái thứ muối mỏ ăn chát xít, sạn ngấm sạn ngẩm. Cô bỏ vào bát, lấy nước sôi đổ vào, rồi gạn ít nước ở trên.
Tây Trang, mùa hoa cúc quỳDây dưa vàng hai bên bờ suối, vàng cả mái nhà sàn, vàng cả trăm ngọn đồivàng cả đường đi, vàng cả suối trong.Lại nhớ mùa hoa ban chưa về cho ta đi lễ hội Hoa ban.
Thực tình trong thâm tâm Thăng định đến mừng Cúc từ chiều, để tránh mọi điều dị nghị. Nhưng vì bận lợp nhà cho nên đành đi tối vậy. Thăng mở hòm lấy gói khăn tắm định đi luôn. Anh lại nghĩ, Cúc đã đi lấy chồng mình còn giữ lại kỷ vật để làm gì, nhìn vào nó chỉ thêm đau lòng.