Những đàn chim sắp thành hình vòng cung bay lẩn vào những đám mây trên bầu trời. Cuộc đời những đứa con và cả ông Thản như những cánh chim di, bay không ngừng nghỉ hướng đến những nơi đầy tương lai trú ngụ. Ông Thản cười xòa hạnh phúc. Thì ra cũng có một ngày, ông được thanh thản như cái tên của mình.
Căn nhà của họ đã cũ rồi và khá nhỏ, nằm lọt thỏm một bên tòa nhà cao bốn tầng. Nhưng không hiểu sao khi nhìn vào Mai thấy nó ấm cúng và đẹp quá. Cô khẽ khều Thanh. Thanh ngoái nhìn vào ngôi nhà nhỏ, tự dưng trong lòng anh cũng có một cái gì đó vừa lao qua rất nhẹ. Tiếng còi xe vang lên thúc giục, đèn đã chuyển xanh từ lâu. Thanh giật mình như vừa trải qua một cơn mơ ngắn ngủi.
Mình cũng muốn làm gì đó cho mọi người, những con người thân thương ấy cũng đã thương yêu mình như thế, tại sao mình không thể làm gì đó cho họ? Suy nghĩ giản đơn ấy đã đưa Hoa trở thành người vác tù và hàng tổng như cách gọi vui của mấy bác trên ban giám đốc. “Từ giờ có công việc gì cũng báo cáo sếp Sáu Hoa nghen”. Đùa vui thôi mà mặt Hoa đỏ bừng, xua tay chối đây đẩy. Gớm, thích thế mà còn, thôi nhờ cả vào con đấy.
Phía ngoài cửa, từng ánh nắng ban mai đang len lỏi qua từng kẽ lá in hình lên tấm cửa kiếng những hình thù kì lạ, nhưng thật vui mắt. Hoài quay trở lại công việc của mình, trong lòng có cảm giác lâng lâng khó tả. Cô cảm thấy hạnh phúc bởi tình người trên mảnh đất này luôn ấm áp, sẵn sàng sẻ chia với nhau dù hoàn cảnh của mình cũng còn những khó khăn nhất định.
Gió sông thổi mớ tóc trắng của mẹ bay xao động lòng Di. Chị nhấc bổng đứa con trai nhỏ lên hôn hít khắp người thằng bé. Tựa người vào cột nhà, ngó thứ ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều tàn sắp chìm vào bóng tối, lòng Di tự nhiên thấy thanh thản lạ lùng. Nó giống như sự bình yên của bầu trời sau một cơn giông bão...
Ông già chưa kịp nói xong thì lại một tiếng "uỳnh" đinh tai nhức óc. Thêm một khối đá nữa vừa bị chẻ ra. Chắc vài năm nữa nơi đây sẽ bị san bằng không còn là núi. Cái nghề làm đá nơi đây cũng sẽ đi đến hồi kết thúc. Nhưng... như vậy... đời người thợ đá liệu có tốt hơn?
Đứng trên sâu khấu, một mình mẹ lẻ loi. Hai cậu em cũng bận học không thể vào chung vui cùng chị.Nước mắt chị ở đâu cứ thế tuôn rơi. Nghĩ đến những tháng ngày dài đằng đẵng phía lưng, cuộc đời hai người công nhân gắn bó cùng nhau, chị nén tiếng thở dài. Lời hứa với thầy chủ nhiệm cứ chập chờn trước mặt chị, rồi xa dần, xa dần.
Tan ca, Tâm đi xe ôm đến bệnh viện. Mọi người đến thăm đứng đông nghịt ngoài hanh lang. Tâm nhìn qua khe cửa. Thuý nằm trên giường, bông băng trắng xoá. Thuý đang được truyền máu. Những giọt máu hồng của ông Liễn từng giọt, từng giọt chảy qua dây dẫn truyền vào cơ thể hoà cùng dòng máu của Thúy như dòng nhựa sống, khiến gương mặt Thuý dần hồng hào trở lại.
Bỗng mẹ nhìn quanh rồi như chờ ai ở phía ngoài đường và thì thầm vào tai chị: Nghe các chị ấy bảo có cái cậu gì, cũng hiền lành tốt bụng lắm, hay giúp con đúng không. Chiều nay nghỉ sớm, bảo cậu ấy về đây ăn cơm.
Sau ý kiến đề xuất mời các bạn đọc hưởng ứng gửi tác phẩm về đề tài tuần lễ Vu Lan. BBT nhận ngay được một truyện ngắn của nhà văn Trần Ngọc Dương từ Quảng Ninh gửi về. Truyện ngắn "Thiếu một bông hồn...