Ái Nhân
MỘNG XUÂN
Em từ quả thị bước ra
Hiền ngoan cô Tấm nết na dịu dàng
Thanh tân duyên dáng lụa làng
Mắt trăng lúng liếng rỡ ràng xinh tươi
Xuân lên trong tiếng oanh cười
Ròn tan khúc khíc ngân lời nhớ thương
Âm thầm như đã tơ vương
Hình như “phải cảm” thơ tương tư rồi
Trăng xuân ngả ngớn lưng đồi
Giấc mơ xuống biển lên trời hái sao
Hẹn người ở phía chiêm bao
Kết thơ vương miện… ngọt ngào dâng yêu
TINH KHÔI
Tiếng cười từ phía nhà ai
Thơm ngan ngát thức ban mai dậy cùng
Trắng trong e ấp thẹn thùng
Sấm non thấp thoáng ì ùng tháng ba
Đầy vườn từng cụm đơm hoa
Tinh khôi cánh trắng kiêu sa dịu dàng
Ngây thơ mắt lá mơ màng
Rung rinh hoa nắng khẽ khàng cởi hương
Nồng nàn dịu ngọt vấn vương
Xốn xang hoa nở, hồn tương tư người
Em như hương nhụy diệu vời
Thơ hôn ngây ngất lên mười ánh trăng
HỒN LÀNG
Sù sì đội nắng cõng mưa
Rêu phong trầm mặc ngàn xưa hồn làng
Lúa thơm từ cánh đồng vàng
Hoa rưng rức gọi… mơ màng bóng quê
Người còn đợi bến sông mê
Người đi biền biệt sơn khê phương nào
Tháng ba nhớ đến cồn cào
Đầu làng sáo sậu chào mào vẫy hoa
Bao mùa người đã đi xa
Nhớ không hoa gạo làng ta vẫn chờ
Ngược hồn về giữa giấc mơ
Nhặt bông gạo đỏ ấu thơ… thắp lòng
HƯƠNG XƯA
Mưa xuân giăng tím vườn cà
Bên hiên cây bưởi bung hoa trắng ngần
Nụ cười em thuở thanh tân
Sắc hương ngan ngát làng gần làng xa
Đương thì con gái tháng ba
Xuân lên mơn mởn như là đang yêu
Rập rờn cánh gió phiêu diêu
Tinh khôi hoa nở rất nhiều hương quê
Nửa đời phố bỏ bùa mê
Rưng rưng xuân gọi ta về ấu thơ
Ngạt ngào nưng nức giấc mơ
Chùm hoa em tặng đến giờ còn thơm
A.N
Người gửi / điện thoại