Trần Đình Nhân
MÙA THAN NÀY NHẶT NÀY THƯA
Mùa than cũng nhặt cũng thưa
Cũng chông chênh bão sớm trưa mặt người
THÀNH PHỐ CỦA TÔI
Thành phố của tôi mang dáng một con tàu
Luôn phải ngược chiều gió
Tiếng động cơ và tiếng mìn phá đá
Là âm thanh khát khao
Tôi lớn cùng thành phố của tôi
Thành phố của những người thợ mỏ
Thành phố ngay bờ sóng vỗ
Bàn chân người tiếp nối những gian lao
Thành phố của tôi
sinh ra từ những xóm thợ nghèo
Từ vách lán tranh tre những phận người đau khổ
Những Cọc, những Hòn lam lũ
Vùng lên thành một ban mai
Tôi lớn cùng thành phố của tôi
Thành phố từng trong bom dội
Nóng bỏng những ngày vì miền Nam chia lửa
Mẩu than gầy thấm máu, lửa và hoa
Thành phố của tôi từ lao khổ sinh ra
Từ những sình lầy thành toà cao ốc
Những phố, a những phường,
những đèo
những dốc
Thành tên từ thuở ông bà
GIAI ĐIỆU THAN
Có một không gian không yên tĩnh
Là vòm trời của những người thợ mỏ
Tiếng sắt thép, tiếng động cơ và tiếng mìn phá đá
Điệp khúc quân hành thợ mỏ vào ca
Không gian ấy không yên tĩnh bao giờ
Trận tuyến của những người trong lòng đất
Những đường lò vách đứng treo nghiêng
Những tầm sâu đáy mỏ
Bài ca xung trận
Lấp lánh ánh than reo
Không gian ấy không yên tĩnh bao giờ
Tổ quốc cần năng lượng
Người thợ mỏ bước vào trận đánh
Không bom rơi, không lửa đạn
Nhưng hiểm nguy không nói trước bao giờ
Trước gương than là gương mặt thân thương
Có Tổ quốc trong trái tim nóng hổi
Có nhà máy và công trình ngóng đợi
Năng lượng
Như mặt trời trong ngực
Những con người cần lao
Bình dị
Giai điệu than!
THU BIẾC
Những cơn mưa chậm rãi xa dần
Thu sẫm cả con đường mới mở
Đọt nắng se chập chờn hơi thở nhẹ
Tàu ăn than rời bến cũng mau hơn
Tôi và em qua điểm nối con tàu
Mùa xuân đi qua mùa hè nắng lửa
Mùa thu trong bão dông chìm nổi
Ngày đông ken xao xác cánh rừng thưa
Một tiếng mìn phá đá giục sân ga
Con tàu đi qua nối liền hai phía
Một góc moong sâu cắt tầng khai vỉa
Một phía chân trời tuyển cả ước mơ
Và con tàu đi trong nắng mưa
Qua bao khát khao cập bờ thương nhớ
Một trái tim yêu nồng nàn sức lửa
Điểm nối con tàu thu biếc cả hai nơi
MÙA ĐÔNG Ở MỎ
Cái lạnh thấu xương leo lên từ đáy mỏ
Từ thinh không dội khắp các ngả tầng
Cái lạnh buốt leo thang từ mọi phía
Tháng chạp chửa qua rét đậm đã giêng hai
Mùa đông về ở mỏ lạnh tê vai
Cái khắc nghiệt nằm trong từng mắt lá
Mỗi hòn than mang một màu buốt giá
Lại nồng nàn như nỗi nhớ sang nhau
Tôi đã qua cái rét của mùa đông
Cái rét cồn cào đêm ca ba tầng mỏ
Cái dữ dằn mặt trăng, mặt trời không thể ló
Gió thét gào lạnh như vệt dao lam
Có thể nào kể hết không em
Mùa đông ở mỏ như hồng hoang ở lại
Anh khao khát một chiều dù xa ngái
Làm câu thơ ngược gió chặn đêm hàn
LỤC BÁT MỎ
Hết chuyện lò lại moong sâu
Cứ như trai gái yêu nhau một đời
Bốn mùa chao tiếng than rơi
Bốn mùa gió với ngập trời nắng mưa
Mùa than cũng nhặt cũng thưa
Cũng chông chênh bão sớm trưa mặt người
Cũng trong đục cũng khóc cười
Cũng yêu ghét cũng chơi vơi với trời
Cũng thương nhớ cũng xa xôi
Cũng chờ cũng đợi đứng ngồi với than
Mùa than sậm cả gió ngàn
Còn trông sóng cả biển gần sông xa
Chung chiêng lối gió trăng tà
Gom câu lục bát để mà trao nhau
Tầng than cao đáy moong sâu
Nhấp nhô đồi núi bắc cầu câu thơ
Vầng trăng năm tháng còn mơ
Con đường lên mỏ bao giờ hết mưa
Mùa than này nhặt này thưa
Nào câu lục bát đón đưa cùng người
T.Đ.N