Nhà thơ Hoàng Quý quê Hưng Hóa, Tam nông, Phú Thọ hiện đang sinh sống và sáng tác tại thành phố Vũng Tàu. Ngoài làm thơ, ông còn viết phê bình, tiểu luận và sáng tác ca khúc có nhiều đóng góp cho nền Văn học, Nghệ thuật nước nhà. Ông nguyên là ủy viên Ban Văn học Công nhân Hội Nhà văn Việt Nam trước đây nên có nhiều liên hệ chặt chẽ với Chi hội Nhà văn Công nhân ngày nay. Văn nghệ Công nhân xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ của ông.
Hoàng Quý
MÙA ĐÔNG
Có thiêm thiếp tiếng chim gọi bạn
Có ngôi sao vụt sáng xanh trời
Có đám mây thình lình trĩu xuống
Có một người đăm chiêu
Mùa đông!
Một chú bé chiều chiều ngước gió
Có một hôm chân vấp mẹ về
Có chú gà thơm tho bột nặn
Có tiếng cười nhòe ướt như mưa
Có đứa bé gày gò sáu tuổi
Gánh cói xanh trĩu tuổi thơ xanh
Có tiếng ho. Bàn tay bợt nước
Có năm ròng rơm trấu rưng rưng
Có sớm ấy ba lô đi mãi
Có trưa mưa khóc bạn ven rừng
Có cơn sốt thất thần tuổi trẻ
Có một ngày ngẩn ngơ bình yên
Có đứt gãy tật nguyền bưng kín
Có sương vây mai mỉa trêu người
Có trang giấy trắng dòng trắng chữ
Có dặm trường bạch xóa như vôi…
Rồi bất chợt tiếng chuông tao hạnh
Vút lên trong hoang hoải một ngày
Em nhóm lửa
Và,
Em giữ lửa
Tin mùa còn
Tin tay cầm tay
Con chim có bạn về ngủ thiếp
Ngôi sao xanh xanh phiêu miên xanh
Đám mây trĩu chìm đi bất chợt
Có một người mơ mộng
Mùa đông!
ĐÊM NGHE GIÓ QUA VƯỜN
Có thể rồi ta sẽ về thăm lại
Cây gạo quen
Và khúc sông gày
Và có thể trên lối chìm hoa cỏ
Ta lại tìm bông rụng dưới thân gai
Đêm nghe gió qua vườn
Tiếng cây thở nói rằng thu chắc đã
Thổi tê hơi cho hạc trắng bay về
Đêm nhoi nhói
Nghe đời thay máu
Có bao người nghe gió trong khuya?
Ở phía trước
Con đường chướng gió
Ta đã đi không chút e dè
Những – hy – vọng – rưng – rưng – xác – lá
Chết – tưng – bừng – như – máu – hôm – qua
Ở phía trước
Ở phía trước nữa
Ai như ta?
Ai đã là ta?
Chao ôi! đời nến sáp
Ta đấy à, hay chưa từng ta!
Thì, mùa thu dường thong thả mở lòng
Đêm hé cửa nghe qua vườn gió thổi
Ta hứa về thăm lại
Cây gạo quen
Và khúc sông gày
Và, có thể lối chìm hoa cỏ ấy
Nhắc những lời hoa rụng một ban mai…
THÁNG GIÊNG THƯƠNG NHỚ
Tháng Giêng hoa cải vàng như thắp
Đồng đất phơi mưa tận cuối trời
Gió về, sóng gội tung ghềnh bãi
Trời làm thương nhớ tháng Giêng ơi!
Vẫn biết ngày Giêng thường huyễn hoặc
Người đi
Người đi…
Chả đợi người!
Nửa lòng như đốt, nửa lòng lạnh
Nắng sáng nhưng là đã nhuốm vôi
Vẫn biết rét đài vương vấn khắp
Thổi dài áo cũ lại đem phơi
Đành thế
Người ơi
Cầm lòng thế…
Trời làm nên rét chỉ tôi thôi
Em ạ, lại một mùa cải trổ
Bãi đồng mê mướt sắc vàng mơ
Hoa nở!
Mà sao hoa đắng đót
Nụ thắp xanh xao cả lối về
Em ạ, tháng Giêng mùa hội giục
Trảy đi xao xuyến cả đường người
Biết vậy
Người ơi
Cầm lòng vậy!
Trời làm quay quắt tháng Giêng tôi…
H.Q